Thời Tiểu Niệm đối với việc Mộ Thiên Sơ đột nhiên trầm mặc, cũng phát giác được một chút gì đó, cô không nói thêm gì, cô trân quý người bạn như Mộ Thiên Sơ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở chỗ này.
“Đúng rồi, vì sao anh để bác sĩ kia nói mình là người của Tịch gia, không nói là anh phái tới?” Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ anh thay Tịch gia làm việc, cho nên thuộc hạ của anh cũng là người của Tịch gia.” Mộ Thiên Sơ đứng đó, đun cà phê, khẽ cười : “Không nói là anh, vì muốn cho em một chút ngạc nhiên, không nghĩ tới phòng bị của em nặng vậy.”
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao em dám tùy ý tin tưởng người khác.” Thời Tiểu Niệm bưng tách trà nói: “Chẳng qua, anh biết rõ em ở nơi đó, vì sao lâu vậy...”
Vì sao lại lâu như vậy mới tới cứu em?
Lời này còn chưa nói hết, bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm ý thức được đáp án, tim khẽ rung động, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Trong mắt của anh mang theo tình cảm lưu luyến, Thời Tiểu Niệm không khỏi quay đầu, không đi đối mặt ánh mắt của anh, ngón tay vuốt ve ở trên miệng tách.
Không nghĩ tới lâu như vậy, Mộ Thiên Sơ vẫn đối với cô...
Vấn đề của cô không có hỏi xong, Mộ Thiên Sơ cũng không dục cô, ung dung bình tĩnh.
Anh không vội, từ từ sẽ đến.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ.
Thời Tiểu Niệm buông chén trà xuống, hơi thở có chút bế tắc, cô rũ mắt, chợt thấy một bên để album ảnh.
Cô cầm nó lên mở ra, mở ra lại là ảnh chụp của “cô”, chính xác mà nói, là ảnh chụp em trai cô.
Gương mặt tương tự giống cô, rõ ràng lông mày mang theo anh khí, lại đi mặc nữ trang để chụp ảnh.
Nhưng lại không trái với nhau.
Thời Tiểu Niệm khẽ cười : “Xem ra nó thực sự thích nữ trang.”
Cô không cảm thấy em trai biến thái, chẳng qua cảm thấy em trai là người thú vị.
Mộ Thiên Sơ pha lấy một tách cà phê, mùi của cà phê phiêu tán bên trong không khí, anh bưng cái tách đi tới, dịu dàng nói : “Khả năng bởi vì hai người là song bào thai, khi cậu ấy còn bé đã mở được một giấc mơ, mơ thấy mình mặc váy, từ đó về sau, cậu ấy cảm thấy mình hẳn phải là con gái, cho nên bắt đầu có cái đam mê kỳ lạ.”
“Thì ra là vậy.” Thời Tiểu Niệm nói: “Tên của em ấy là gì?”
Thời Tiểu Niệm đã ảo tưởng qua cha mẹ của mình là hạng người gì, duy chỉ không nghĩ tới anh em của mình là hạng người gì.
“Tên tiếng Trung, Tịch Ngọc.” Mộ Thiên Sơ ngồi xuống xuống sofa ở đối diện cô.
“Tịch Ngọc.” Thời Tiểu Niệm khẽ nhắc lại cái tên này, bờ môi mềm mại treo lên nụ cười : “Tên rất dễ nghe.”
Như Kim Như Ngọc.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, bời vì mang thai, mặt cô so với trước kia mượt mà hơn nhiều, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng tới sự thanh thuần của cô, so với trước kia càng thêm một vẻ cứng cỏi.
Bọn họ đều trưởng thành hơn trước kia.
“Ừm.” Mộ Thiên Sơ nhấm nháp một ngụm cà phê, đặt cái tách xuống, giọng nói ôn hòa mát lạnh : “Vậy anh nên bắt đầu nói từ đâu, từ khi anh và Tịch Ngọc quen biết nhé?”
“Em rất hiếu kì.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Cô đối với chuyện trước kia luôn luôn tò mò.
“Em lúc nhỏ có phải rất có mẫu thuẫn với cha mẹ đẻ.” Mộ Thiên Sơ bất ngờ nhìn cô.
“Đúng vậy, thẳng đến khi mình làm mẹ, em mới bắt đầu nghĩ có thể bạn đầu họ có nỗi khổ tâm hay không, em bắt đầu muốn nhìn thẳng vào thân thế của mình.” Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng.
Mộ Thiên Sơ nói: “Anh nghe thuộc hạ của anh nói, em rất đề phòng Tịch gia. Chẳng qua anh thấy bây giờ trạng thái của em buông lỏng.”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế sofa, điều chỉnh lấy một vị trí thoải mái, trên đầu gối để cuốn album ảnh, cười nhạt một tiếng: “Bời vì anh ở chỗ này, có Thiên Sơ anh, em sẽ không lo lắng khẩn trương như vậy.”
Thời gian cô khẩn trương quá dài, nhìn cái gì cũng đều đề phòng, nhưng có Mộ Thiên Sơ, thực sự cô buông lỏng không ít.
Cô có phòng người nào cũng sẽ không phòng Mộ Thiên Sơ hại cô.
Nghe vậy, ý cười trong mắt của Mộ Thiên Sơ càng thêm nhu hòa, sau đó nói : “Kỳ thật khi anh biết được Tịch Ngọc cũng là khi anh chuẩn bị tới Pháp, ở trên sân bay, anh nhìn thấy cậu ấy mà giật mình, bộ dạng của cậu ấy lại rất giống em, quá giống, chỉ là thân hình cao hơn em nhiều, hai đầu lông mày thì có anh khí, còn là đàn ông.”
“Đúng vậy, đoán chừng khi em nhìn thấy người thật, em cũng sẽ giật mình.” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, cúi đầu nhìn album ảnh trong tay, lật ảnh bên trong.
Tất cả đều là ảnh chụp em trai của cô giả gái.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở đối diện cô, trong mắt lướt qua một chút phức tạp, nói tiếp : “Cậu ấy cũng nhìn thấy anh, nhận ra anh, lúc ấy bọn anh nói chuyện một chút.”
“Em ấy biết anh sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Phải nói, Tịch Ngọc qua em biết anh, khi đó, em được Cung Âu tỏ tình làm nổi khắp toàn thế giới, cậu ấy nhìn thấy em, cũng thật bất ngờ khi có cô gái có bộ dạng giống như mình, thế là đã điều tra tư liệu của em một chút, đặc biệt bay tới để được nhìn em.”
“Nhưng em không có gặp am ấy.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Khi đó, mỗi ngày em đều ở trong tòa thành, cậu ấy không có cơ hội tiếp cận em.” Mộ Thiên Sơ nói: “ Cậu ấy hỏi anh vài điều, nhưng cũng nghe được chút chuyện.”
“Sau đó thì sao.”
“Về sau, anh chuẩn bị đi tìm em nói chuyện, cũng chưa có ra khỏi nước, một mình đợi đó rất lâu, thẳng đến máy bay cất cánh.” Mộ Thiên Sơ nói ra.
“Cho nên anh tránh thoát tai nạn trên không đó.” Thời Tiểu Niệm thấy may mắn nói, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó suy nghĩ nói: “Chẳng qua lúc tai nạn đó phát sinh, trong lòng em lại đột nhiên buồn bực, em cho là anh xảy ra chuyện rồi.”
Dứt lời, sắc mặt Mộ Thiên Sơ trở nên vô cùng phức tạp, bờ môi khẽ động, muốn nói lại thôi.
Anh nhìn cô, sau đó đưa tay bưng tách cafe lên uống một ngụm, nửa ngày không nói nên lời.
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt anh: “Sao vậy?”
“Tịch Ngọc... Ở trong ngày đấy, cậu ấy lên máy bay.”