Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 659: Chương 659: Chương 349: Thời Tiểu Niệm vứt bỏ mặt thật 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mộ Thiên Sơ có chút chậm rãi nói ra.

“...”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh, trong phút chốc khuôn mặt trắng bệch.

Tịch Ngọc đã lên máy bay.

Cô đưa tay chạm vào tim của mình, ngơ ngác nói: “Cho nên, lần đó em cảm thấy buồn bực không phải bởi vì anh, mà là bởi vì Tịch Ngọc.”

“Hai người là song bào thai, có một chút cảm ứng tâm linh cũng không kỳ lạ.” Mộ Thiên Sơ nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm có chút khó mà tiếp nhận, ngồi đó, tim bồn chồn, đôi mắt chớp chớp, có chua xót nói: “Nó chết rồi sao?”

“Tịch gia điều động không ít người qua, đã mò được thi thể.”

Mộ Thiên Sơ nói.

“...”

Em trai của cô đã chết, tại sao có thể như vậy.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn vào album ảnh, lật qua từng tấm từng tấm, lật đến một tấm cuối cùng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ảnh chụp nam của Tịch Ngọc.

Bộ dạng mười tám, mười chín tuổi.

Tịch Ngọc mặc bộ quân phục anh tuấn, tóc ngắn đầy sức sống, đứng nghiêm, phong thái ào ào, ánh mắt lộ ra tự tin kiêu ngạo tuyệt đối, đẹp trai anh tuấn.

Đây là em trai của cô, em trai chưa từng được ôm, chưa từng thấy qua mà đã vĩnh biệt.

Thời Tiểu Niệm đưa tay vuốt ve phía trên ảnh chụp, đột nhiên cảm giác có chút đau thương.

Trên thế giới này luôn luôn có quá nhiều sự bỏ qua, không nghĩ tới lần duy nhất cô cảm nhận được em trai tồn tại, cũng là thời điểm biết nó mất.

Chỉ một lần cảm ứng tâm linh, lại sinh tử vĩnh biệt.

“Đừng quá khổ sở, Tiểu Niệm, chú ý thân thể.” Mộ Thiên Sơ đứng lên khỏi ghế sofa, đi qua ngồi xuống bên cô, khép album trong tay cô lại.

Thời Tiểu Niệm có chút cười chua xót, ngón tay sờ đến đôi mắt phiếm hồng: “Không biết vì cái gì, rõ ràng chưa bao giờ thấy qua, nhưng biết nó chết, em lại rất khó chịu, rất khó chịu.”

Đó là em trai ruột thịt cùng mẹ sinh ra.

Thế mà ngay cả một lần cũng chưa được gặp.

“Anh và Tịch Ngọc nói chuyện trong thời gian uống một ly cà phê, nhưng cách cậu ấy nói năng đúng là được dạy dỗ.”

“Vậy em còn có anh chị em khác nào không?” Thời Tiểu Niệm lên tiếng hỏi.

Cô không muốn tiếp tục nói về Tịch Ngọc, đứa em trai mất sớm của cô.

Mộ Thiên Sơ lắc đầu, tay đè tại trên vai cô: “Tịch gia chỉ có một đứa con trai là Tịch Ngọc, Tịch Ngọc quên một cái túi. Anh còn chưa kịp tìm em, liền biết chuyện cậu ấy mất ở trên máy bay, anh dựa theo phương thức liên lạc ở trong túi, tìm tới Tịch gia, nhìn thấy cha đẻ của em.”

“...”

Cha đẻ của cô.

Thời Tiểu Niệm mím môi.

“Ông chủ Tịch mất con đau khổ, rất thương tâm, bởi vì anh mang di vật của Tịch Ngọc đến, cha đẻ em cảm kích, liền muốn nâng đỡ cho anh, lúc ấy anh cũng đúng lúc cần bắt đầu lại từ đầu, cho nên anh liền ở lại làm cho Tịch gia.”Giọng Mộ Thiên Sơ ôn hòa khiêm tốn.

Ở lại Mộ gia, bất kể anh làm cao bao nhiêu, Cung Âu đều sẽ đả kích anh, anh vĩnh viễn không dậy nổi.

Anh chỉ có đổi một nơi Cung Âu không thấy, bắt đầu lại từ đầu.

“Làm việc cho Tịch gia sao?”

Thời Tiểu Niệm có chút giật mình nhìn về phía anh.

Bên trong Mộ Thiên Sơ có chút thanh cao, nếu người bình thường không mời nổi anh.

Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn cô, đứng dậy đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra: “Tiểu Niệm, tới nhìn một chút.”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, đứng dậy đi qua, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thế giới bên ngoài rất yên bình, phong cảnh rất đẹp, ở nơi rất xa còn có ánh sáng lấp lánh.

Giống như là hồ, giống như là biển.

“Biết kia là đâu không? Mộ Thiên Sơ chỉ vào ánh sáng xa xa, sau đó xoay người nhìn cô nói: “Nơi đó quần đảo cát trắng, Tịch gia của em.”

Tịch gia.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn ánh sáng xa xôi.

Trong lúc nhất thời, cô có chút không tiếp thụ được nhiều chuyện như vậy, cô có một em trai song sinh, có thể nó chết; cô có cha sống, mà lại giống như không phải có tiền bình thường.

“Có phải em muốn hỏi cha đẻ làm cái gì hay không, sự nghiệp Tịch gia tham gia rất thần bí, từ trước đến nay cũng khiêm tốn, cụ thể không cách nào nói cho em, nhưng hoàn toàn là rất có tiền.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô: “Tất cả, cũng sẽ là của em.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, trên mặt không có cao ý vui, chỉ là khẽ hỏi: “Vậy anh biết em bị vứt vì nguyên nhân gì?”

“Tịch gia căn bản không biết còn có một người là em.”

“...”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.

“Lúc anh mang di vật Tịch Ngọc đến, ông chủ Tịch mới bắt đầu điều tra. Năm đó, Tịch gia trải qua ít chuyện, mẹ em chạy nạn đến Trung Quốc, một mực sống trong nơm nớp lo sợ, càng không có kiểm tra trong bụng có phải là song bào thai hay không. Lúc bà ấy sinh đau đớn không muốn sống, ý thức gần như toàn bộ đánh mất. Cho nên, bà vẫn cho là mình chỉ sinh có một con trai.” Mộ Thiên Sơ nói ra.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.