Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 660: Chương 660: Chương 349: Thời Tiểu Niệm vứt bỏ mặt thật 2




“Anh đi thăm dò những bác sĩ y tá đã đỡ đẻ, mới biết được năm đó đều là giao dịch mua bán đen, nhìn thấy song bào thai thế là liền nôi lòng tham bán đi một đứa.” Mộ Thiên Sơ nói.

“Vậy em...”

“Trình tự bọn họ nói chuyện với người bán trước, sau đó là ký hợp đồng trả tiền, rồi sau vứt bỏ đứa trẻ, để cho người bán đi đi nhận nuôi nó, như vậy, dù cho tra rõ thế nào cũng không tra được bọn họ.” Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, sau đó nói ra chân tướng: “Em được Thời Gia mua được.”

Chợt nghe chân tướng như vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng đó, nửa ngày không nói ra lời.

Cô nghĩ tới rất nhiều lần tại sao mình bị ném bỏ, duy chỉ có không nghĩ qua dạng này.

Cô được Thời Gia mua được.

“Về phần có vài người bán không có trực tiếp nhận nuôi, mà muốn mua, bời vì những người mua kia đều sẽ muốn một đứa trẻ xinh xắn khỏe mạnh, mà đứa trẻ bị vứt bỏ phần lớn là bời vì thân thể bị bệnh.” Mộ Thiên Sơ nói ra.

Mua trẻ con mà có thể mua theo ý thích.

“Thì ra đầy chính là sự thật.” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói.

“Đúng thế.”

Mặt trời bên ngoài cực kỳ ấm áp.

Thời Tiểu Niệm nghĩ đến thân thế của mình, bỗng nhiên có chút đùa cợt: “Cha mẹ nuôi của em cuối cùng cũng không có nói, em là bị bác sĩ bán đi, em vẫn cho là bị cha đẻ mẹ đẻ vứt bỏ. Mỗi lần cha nuôi tức giận đều mắng em không ai muốn, mắng em vướng víu, mắng em là tiện chủng bị người vứt bỏ...”

“...”

“Thì ra, từ đầu đến cuối bọn họ không có tính nói cho em biết được sự thật.” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng : “Coi như đoạn tuyệt quan hệ với em, bọn họ tình nguyện để em một mình tự sinh tự diệt, đều không muốn nói cho em biết tình hình thực tế, để cho em đi tìm cha mẹ đẻ của mình!”

Nói xong lời cuối cùng, Thời Tiểu Niệm có chút kích động gào lên.

Cô cho là, Thời gia có ân dưỡng dục với cô, Mân Thu Quân chỉ vì mềm yếu, nhưng vẫn yêu cô, những tại sao cuối cùng lại không có nói cho cô.

Ngay cả mẹ nuôi từ nhỏ đã nói cô bị người vứt bỏ.

Rốc cuộc cô với Thời gia là gì?

Mộ Thiên Sơ ở Thời gia nhiều năm, hiểu Thời Tiểu Niệm để ý cái gì : “Tiểu Niệm...”

“Em cảm thấy em sống ở Thời Gia nhiều năm như vậy, cũng chỉ như kẻ ngu!” Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa sổ kích động nói ra, đôi mắt phiếm hồng, lộ ra hận ý.

Giấu giếm thân thế của cô, chế giễu cô không nơi nương tựa, đây chính là Thời gia mang lại cho cô.

Mà cô, đã từng xem họ như là người thân của mình, lần lượt lựa chọn giúp họ, tha thứ cho họ.

Nhưng cô làm những thứ này đổi lấy cái gì?

Trên thế giới này căn bản không có ý tốt báo đáp!

“Đừng như vậy, những thứ này đều đã qua rồi.” Mộ Thiên Sơ duỗi tay đè chặt bờ vai của cô, trấn an tâm tình của cô : “Em xem, bây giờ em đã trở lại Tịch gia, anh sẽ sắp xếp cho em cùng cha đẻ mẹ đẻ em gặp mặt, bọn họ rất muốn thấy em trở về.”

“...”

Gặp mặt cha đẻ mẹ đẻ.

Cô đã không biết mình còn có thể sinh ra tín nhiệm với ai.

“Sau khi điều tra rõ ràng, kỳ thật anh luôn một mực phái người theo em, muốn mang em trở về, nhưng em và Cung Âu lại luôn như hình với bóng, luôn không tìm được thời cơ.” Mộ Thiên Sơ nói: “Không nghĩ tới lúc này, ngược lại mang em từ tay của Cung phu nhân cứu về.”

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.

“Cảm ơn anh, Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, vô cùng cảm kích nhìn về phía anh: “Nếu như không phải có anh, hiện tại em đã ở trong biển rộng chỗ tháp cao rồi.”

“Em vốn chuẩn bị chết sao?”

Mộ Thiên Sơ kinh ngạc nhìn về phía cô, không nghĩ tới cô lại ôm loại ý nghĩ đoạn tuyệt này.

“Nếu như không phải anh cứu em và con, em đã mất đi tất cả, mà đối với cái hào môn Cung gia kia, em không có một chút sức lực phản kháng.” Thời Tiểu Niệm bi thương nói.

Người bi ai nhất không phải không biết tự lượng sức mình, mà chính là đối mặt với lực lượng lớn mạnh, hiểu rõ ràng yếu đuối của mình.

“Được rồi, không nghĩ những thứ này nữa.”

Nhìn cô như vậy, ngực Mộ Thiên Sơ có chút đau đớn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, dịu dàng nói: “Cứ chờ thân thể em tốt một chút, anh sẽ dẫn em đi gặp cha mẹ của em, về sau, em có chỗ dựa vào, sẽ không còn con nuôi Thời Tiểu Niệm.”

Cái danh hiệu con nuôi này, cô có thể lấy xuống vĩnh viễn rồi.

Gặp cha mẹ.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa sổ, nghe ba chữ kia, tim có một giây bối rối, cô đưa tay đặt ở trên bệ cửa sổ, bờ môi mím chặt : “ Thiên Sơ, em có chút sợ hãi, em không biết bây giờ em còn có thể tin tưởng người nào.”

Cô không biết cha mẹ của cô là hạng người gì.

Cô không biết cha mẹ sẽ thích cô không, bọn họ có thể giống giống như cha mẹ bình thường, cha con chung sống? Hay là so với người xa lạ càng lạ lẫm hơn?

“Vậy em tin anh chứ?” Mộ Thiên Sơ đứng bên cạnh cô hỏi.

“Đương nhiên em tin anh.”

Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi đáp.

Nếu như ngay cả Mộ Thiên Sơ đều không tín nhiệm, hiện tại cô cũng không biết nên đi tin tưởng ai.

“Vậy là tốt rồi.” Mộ Thiên Sơ quay người cô lại, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dịu dàng: “ Tiểu Niệm, em cứ tin tưởng anh là được.”

“Em...”

Thời Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thấy đầu choáng váng, mà Mộ Thiên Sơ ở trước mắt lập tức biến thành hai, cô dùng sức lắc đầu : “Em đau đầu quá, Thiên Sơ.”

“Anh biết, bời vì em quá mệt mỏi, cho nên anh đã hạ chút thuốc vào trong trà của em, để em ngủ thêm một lát.” Mộ Thiên Sơ nhỏ giọng nói ra.

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía anh, muốn nói cái gì, mắt tối sầm lại, trong đầu trống rỗng, cả người ngã xuống.

Mộ Thiên Sơ liền vội vươn tay kéo cô vào ngực ôm ngang cô kên, bên hông truyền đến một hồi đau đớn, đau đến anh phải nhíu mày.

Mộ Thiên Sơ cố nén đau đớn, ôm Thời Tiểu Niệm rời đi.

...

Anh quốc, tòa thành Cung gia.

Trên hành lang, La Kỳ một thân ung dung quý phái đi tới đi lui ở trên sàn gỗ, trên mặt đều là lo lắng, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.