Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mấy người hầu nữ đứng ở bên cạnh, yên lặng cúi thấp đầu.
“Bịch.”
Cửa bị dùng sức mở ra.
Cung Âu từ một gian phòng đi ra, hai chân thon dài, áo sơ mi lộn xộn, phía trên đều là vết máu, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vết thương, mặt tím vùng lớn, khóe miệng đều là vết máu, bên dưới lỗ tai thì có vết rách.
“A.”
La Kỳ vừa thấy Cung Âu bị đánh thành vậy, dọa đến che miệng, tay đều run rẩy.
Cung Âu từ trong đi ra.
Một bước, hai bước, ba bước.
Chân anh mềm nhũn, cả người nặng nề ngã xuống mặt đất, vết thương vết máu nhuộm đỏ sơ mi, đôi mắt toàn là tơ máu, mắt đen nhìn về phía trước.
“Cung Âu!” La Kỳ đau lòng chạy qua, đỡ Cung Âu từ dưới đất dậy : “Cha con lấy roi đánh con hay sao?”
Chồng bà hận nhất là ai lấy thanh danh uy vọng của Cung gia, làm việc không đáng lo.
Kết quả ngay tối tuyên thệ, Cung Âu đột nhiên rời đi không về, nếu không phải là Mona nói tốt thay anh, gia tộc Lancaster đã sớm vạch mặt.
Việc này, khiến cho chồng bà cực kỳ không vui.
Chồng bà cũng ít động đến cây roi, càng không có dùng tới người luôn thông minh như Cung Âu.
“Khụ, khụ “
Cung Âu ngã trên mặt đất, gần như hấp hối, một bên lỗ tai đều là máu tươi.
“Đánh như thế nào mà nặng như vậy.”
La Kỳ đau lòng nước mắt rơi xuống, ôm Cung Âu vào trong ngực, gào với người hầu ở bên: “Đều ngẩn ra đó làm gì, mau tới đỡ thiếu gia, lập tức gọi bác sĩ đến đây.”
Cung Âu ngã vào người bà, người đầy vết máu, máu trên vành tai vãn còn chảy ra, nhỏ giọt trên người La Kỳ.
Anh mở to đôi mắt, không có nửa điểm đau khổ.
Anh giống như là một bức tượng gỗ không có linh hồn.
Không vui không buồn.
Bị thương cả người cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
“Cung Âu, con sao vậy, đừng dọa mẹ, nói với mẹ nào.” Hai mắt La Kỳ đẫm lệ, mơ hồ nhìn vào Cung Âu, nhìn thấy một bên tai anh không ngừng chảy máu, lại không thể làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn vành tai xe rách, như vậy sẽ đau cỡ nào.
Cung Âu bỗng nhiên ngồi thẳng, muốn đứng lên, đau đớn trên người để anh vô lực ngã xuống.
“Con đừng có động.” La Kỳ đau lòng nói.
Cung Âu bỗng nhiên vươn tay, đè tay bà lại, môi mỏng khẽ động, vết máu ở khóe miệng đã đông lại.
“Con muốn nói gì, con trai?”
La Kỳ cúi người qua nghe anh nói.
“Tìm Thời Tiểu Niệm, tiếp tục tìm, để Phong Đức tìm.” Cung Âu khàn nói, sắc mặt tái nhợt.
“Được được được, ta để Phong Đức tiếp tục đi tìm, con nói cái gì thì làm cái đó.”
La Kỳ liên tục gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Cung Âu như vậy, bà cực kỳ sợ, bà không thể như chồng mình, nhẫn tâm quyết tuyệt, con của mình, bà đến một cọng tóc gáy cũng đều không nỡ tổn thương.
“Con muốn Thời Tiểu Niệm, con muốn Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu như đứa trẻ mất đồ chơi, một tay nắm chặt quần áo La Kỳ, không ngừng lặp lại, máu tươi chảy đến môi anh, anh cũng không thèm quan tâm, nhiều lần khàn lặp lại : “Con muốn Thời Tiểu Niệm, con muốn Thời Tiểu Niệm.”
Anh sẽ không vứt bỏ cô nữa.
Anh chỉ bỏ cô một lần, đã bỏ giá cao như vậy, ròng rã nửa năm chưa được gặp mặt.
Anh không dám, Cung Âu anh cũng không dám vậy nữa.
“Được được, chỉ cần con dưỡng thương tốt, con muốn cái gì mẹ cũng cho con.” La Kỳ ôm Cung Âu nói, sau đó chuyển mắt bi thương nhìn về cửa phòng vẫn đang đóng chặt, không nhịn được lớn tiếng nói: “Cái thứ danh tiếng uy vọng của gia tộc này còn quan trong hơn khỏa mạnh con trai ông sao?”
Thế mà đánh con thành ra như vậy, tại sao ông lại có thể làm vậy.
Đã không còn một đứa con trai, thật muốn đánh chết đứa cuối cùng sao?
Cửa phòng một mực đóng chặt.
Không ai đáp lại lời bà.
“Con muốn Thời Tiểu Niệm, con muốn Thời Tiểu Niệm, con muốn gặp cô ấy, con phải lập tức nhìn thấy cô.”
Cung Âu lặp lại mỗi câu nói kia.
Anh không chịu nổi.
Cây roi của cha đánh tới, anh đều không cảm giác được đau đớn, có thể tưởng tượng việc không thấy Thời Tiểu Niệm, lồng ngực của anh giống bị vô số bàn chân dẫm lên, chà đạp lên.
“Được được.” La Kỳ một mực đáp ứng lời anh.
“Phu nhân, bác sĩ đã tới.”
Nữ hầu mang theo bác sĩ đuổi tới.
Mona đuổi theo phía sau, một đầu tóc quăn màu vàng xinh đẹp loá mắt, chờ khi thấy được Cung Âu máu me khắp người, ngã vào trong ngực La Kỳ, nhất thời bị dọa biến sắc, bên trong đôi mắt màu làm tràn đầy hoảng sợ : “Sao lại như vậy?”
Nói xong, Mona tiến lên ngồi xuống, lo âu nhìn vào Cung Âu.
Cung Âu hấp hối nằmđó.
Một thân đầy máu.