“Còn không phải là bởi vì hôm tuyên thệ ấy, nó rời đi, cha nó cảm thấy có lỗi với gia tộc Lancaster các người.” La Kỳ nói ra.
“Cái gì?” Mona ngạc nhiên : “Không phải con đã giải thích rồi sao?”
“Mona, tôi biết cô là cô gái tốt, cũng may mắn cô đã nói thay Cung Âu, nếu không, thương thế còn xa không chỉ vậy.” La Kỳ thở dài nói ra, giao Cung Âu cho các bác sĩ nâng đỡ, còn bà ngồi trên mặt đất khẩn trương mà nói: “Mấy người nhẹ chút, không thấy toàn thân thiếu gia đều bị thương sao?”
Các bác sĩ đỡ Cung Âu rời đi.
“Bác gái.”
Mona tiến lên quan đỡ La Kỳ dậy, chỉ thấy quần áo của bà dính vào không ít vết máu, rồi nói: “Bác gái, bác đi nghỉ ngơi một chút đi, con qua chăm sóc Cung Âu.”
“Vậy sao được, con là khách quý nhà ta.”
La Kỳ nói.
“Con và Cung Âu đã tuyên thệ, hợp tác giữa Lancaster và Cung gia cũng sắp bắt đầu.” Mona đỡ La Kỳ, tự nhiên phóng khoáng nói : “Trong mắt con, con đã là vợ của Cung Âu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con sẽ đều yêu anh ấy, tôn kính anh ấy, giúp đỡ anh ấy.”
Nghe vậy, trên mặt La Kỳ lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn cô ta nói: “Mona, ta tin tưởng cô gái như con sẽ sớm cảm động Cung Âu.”
Mona không tìm ra được tất xấu, rất thong dong hào phóng.
“Con cũng tin.”
Mona gật đầu, tự tin nói.
“Vậy con đi đi, ta đi thay quần áo khác, có việc gì để người hầu nói cho ta biết.” La Kỳ cầm tay cô ta vỗ vỗ, đuôi mày có sự mệt mỏi.
Còn tưởng tât cả có thể vượt qua bình thường, không nghĩ tới lại phát sinh việc này.
“Được rồi, bác gái.”
Tạm biệt La Kỳ, Mona đứng đó cúi đầu hồi lâu cho tới La Kỳ rời đi, thẳng đến khi La Kỳ rời khỏi tầm mắt, cô ta mới vội vàng chạy tới phòng Cung Âu.
Trong phòng giàu có phong cách Anh quốc thế kỷ 17, các bác sĩ khẩn cấp xử lý vết thương cho Cung Âu, cắt bỏ chiếc áo sơ mi giá trị không nhỏ ở trên người anh.
Cung Âu nằm ở trên giường, lông mi thật dài run rẩy, sau đó mắt nhắm lại, giống như bất tỉnh hoặc giống như ngủ.
Y tá lau sạch vết máu trên tai Cung Âu, quay người lại, Mona liền trông thấy một bên vành tai anh bị tách gần 1 cm, khiến cho người nhìn thấy mà giật mình.
Nghe đồn ông chủ Cung nghiêm khắc, mới có thể khiến cho hai đứa con trai vô cùng xuất sắc.
Thì ra lời này không giả.
“...”
Mona đi vào, bình tĩnh đứng ở một bên, ngắm nhìn mặt mũi Cung Âu tái nhợt.
Cho dù vết thương đầy người, máu bầm khắm nơi, nhìn qua anh vẫn anh tuấn như vậy.
Nửa năm trước, khi cô ta bị Cung Âu tra tấn, cô ta gần như là muốn từ bỏ tình cảm đối với Cung Âu, nhưng đột nhiên có một ngày, Phong Đức nói với cô ta, Cung Âu quyết định sẽ đính hôn với cô ta.
Cô ta cũng rõ, không có nguyên nhân khác, Cung Âu sẽ không ra quyết định vậy.
Nhưng cô ta thông minh không lựa chọn hỏi gì, liền đáp ứng.
Chỉ cần đính hôn là thật, nguyên nhân của nó thì không để ý.
Đây là câu trả lời thỏa đáng với việc thầm mến năm năm, cuối cùng, cô ta cũng được coi là vị hôn thê của Cung Âu, cô ta đã thắng, không phải sao?
“Mấy người nhẹ chút, dùng thuốc tốt nhất, không thể để lại sẹo.”
Mona đi qua dặn dò bác sĩ.
“Vâng, Mona tiểu thư.”
Các bác sĩ gật đầu.
...
Biên giới thành phố Italy, mở cửa sổ ra liền có thể trông thấy một vùng biển rộng xa, có ánh sáng như kim cương lấp lánh.
Khi Thời Tiểu Niệm tỉnh lại là hai ngày sau, cô tỉnh lại ở trên giường, nhìn qua toàn bộ gian phòng phòng cách châu âu, đầu có một chút đau nhức, sau đó nhớ lại tất cả.
Tại sao Mộ Thiên Sơ phải hạ thuốc cô?
Chỉ cần khuyên cô nghỉ là được rồi hay sao.
Tại sao phải hạ thuốc, cô là phụ nữ có thai, hạ thuốc thì làm sao chăm sóc được hai đứa bé.
Đứa bé.
Đúng, cô đên bây giờ còn chưa thấy hai Bảo Bảo.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường xuống, cô không biết lần này mình nằm bao lâu, nhưng cảm giác thân thể không có đau đớn như lần tỉnh trước, cô đi ra ngoài, toàn bộ kiến trúc rất lớn, cô có chút không thích ứng được đi về phía trước, tìm kiếm.
Phòng nào là phòng của Bảo Bảo?
“Thời tiểu thư, cô đã tỉnh?”
Bác sĩ lông mày sẹo không biết từ đâu đi ra, xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa.
Mỗi lần cô tỉnh lại, ông ta đều xuất hiện trước mặt cô đầu tiên.
“Bảo Bảo của tôi ở đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Bác sĩ lông mày sẹo cười nhạt một tiếng, nhìn cô đầy thiện ý: “ Thời tiểu thư, cấp trên của tôi đang dùng bữa trưa, tôi mang cô đi tới?”
Thiên Sơ?
“Không cần, tôi muốn nhìn Bảo Bảo trước.”
Thời Tiểu Niệm nói ra, từ khi sinh bảo bảo ra, cô còn chưa được nhìn thấy chúng, cô nhất định phải đi nhìn xem, nếu không thì luôn cảm thấy trái tim lơ lửng.
“Thời tiểu thư, vẫn là đi dùng cơm trước đi?”
Bác sĩ lông mày sẹo kiên trì nói.
“Vì sao ông không cho tôi đi gặp Bảo Bảo?” Thời Tiểu Niệm cảm thấy kỳ lạ nhìn ông, trước đó cũng thế, Mộ Thiên Sơ cũng cắt ngang việc cho cô đi gặp Bảo Bảo, đi nói thân thế cho cô trước.
“Cái này. . .”
Bác sĩ lông mày sẹo muốn nói cái gì, bỗng nhiên có hai người hầu nữ đi ngang qua, không nhìn thấy bọn họ, chỉ khẽ trò chuyện với nhau : “ Bảo Bảo thật sự ăn tốt.”
“Đúng vậy, tuy không có tròn chĩnh, nhưng thật đáng yêu, cười hớn hở, trừ ăn ra cũng không khóc.”
Nói xong, hai người hầu nữ đi vào một căn phòng.
Hai người nói là tiếng ý.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bác sĩ lông mày sẹo, ông đứng ở đó một mặt tỉnh táo nhìn cô.
Khả năng là ông cảm thấy cô nghe không hiểu họ nói cái gì.
Nhưng ở tòa thành trong nước, nhờ phúc của Cung phu nhân, cô học không ít thứ tiếng, tuy đều chỉ hiểu da lông, nhưng nghe thấy từ Bảo Bảo, từ ngữ cười các loại cô vẫn nghe hiểu.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm quay người chạy về phía người hầu nữ.