Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 663: Chương 663: Chương 351: Không thấy con trai của cô 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Thời tiểu thư”

Bác sĩ sửng sốt, vội vã đuổi theo.

Thời Tiểu Niệm dùng hết thảy khí lực chạy về phía trước, vụt qua hai nữ hầu, mạnh tay đẩy cửa ra.

“…”

Hai nữ hầu đứng ở nơi đó sợ hết hồn.

Thời Tiểu Niệm thở hồng hộc đứng ở cửa nhìn vào trong, chỉ thấy ở giữa gian phòng bày một chiếc giường trẻ em rất lớn, trên giường là bức tranh vẽ cảnh vật dưới đáy biển rất đẹp, màu sắc khiến người ta thoải mái, phía trên giường là hai hình nộm nhân vật hoạt hình đang chậm rãi chuyển động.

Nhìn thấy giường trẻ con, Thời Tiểu Niệm tươi cười, đi về phía trước, đi tới một bên chiếc giường, cúi đầu nhìn lại.

Một đứa bé đang nằm ở trong, hai tay nhỏ đáng yêu đặt ở cổ chú ngựa bông, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, là bé gái a.

Toàn bộ khuôn mặt đứa bé kia đều hồng hồng, da dẻ có chút nhăn nheo, tóc mềm lại rất thưa, màu sắc lông mày có chút nhạt, lông mi rất dài.

Ánh mắt của đứa bé mơ hồ mở to, một hồi trợn, một hồi đóng, một đôi con ngươi rất đen, trên mắt có một tia cảm giác rất sâu, là mắt hai mí, mũi nho nhỏ, miệng càng nhỏ, nhu động, cái miệng nhỏ trông ngóng, phảng phất muốn ăn chút gì, đáng yêu cực kỳ.

Con gái.

Đây là con gái của cô.

Thời Tiểu Niệm đã gặp cô bé, tâm tư nhất thời được lấp đầy, một ít lý do để lo lắng nhất thời không tồn tại.

Có bảo bảo bọn họ ở đây, thế giới của cô là đều là ánh nắng mặt trời tươi đẹp.

“Còn anh của con bé đâu ?”

Thời Tiểu Niệm quay về đứa bé ung dung nói, tuy rằng thời điểm sinh con, cô đau đến ngất đi, nhưng cô còn nhớ, là bé trai ra trước, tiếp đến là một bé gái.

Một nam một nữ.

Có anh trai tốt vô cùng, anh trai biết làm sao để bảo vệ em gái, rất có trách nhiệm.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nghĩ, chuyển ánh mắt nhìn về một phía khác, không có nhìn thấy một đứa bé nào cả, cô liền đưa tay hất chăn nhỏ ra, kết quả đem toàn bộ chăn xốc lên, đều không có nhìn thấy một đứa bé nào.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang bên cạnh, trong cả căn phòng cũng chỉ có một đứa con nít trên giường, không có đứa thứ hai.

Sắc mặt của cô lập tức kém đi, chỉ thấy trong phòng đều là đồ dùng trẻ con, nhưng rất nhiều đồ vật đều là chỉ có một cái, quần áo đều chỉ có màu hồng nhạt, vừa nhìn là biết chỉ có con gái mặc được.

“Tại sao lại như vậy”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn tất cả trước mắt, đưa tay mò tới giường trẻ con, tại sao chỉ có một bé gái, con trai của cô đâu, con trai của cô ở nơi nào.

“Thời tiểu thư.”

Bác sĩ lông mày sẹo đi tới gần Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm đặt tay trên giường trẻ con, một đôi mắt khó có thể tin trừng mắt về phía bác sĩ lông mày sẹo, vội vàng hỏi: “Làm sao chỉ có một đứa bé, một đứa nữa đâu ? Là ở căn phòng cách vách à, tôi đi nhìn.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm định rời đi.

Nhất định là tách ra nuôi.

Tại sao lại tách ra ? Song bào thai đặt ở một chỗ không phải càng tốt hơn sao.

Thời Tiểu Niệm tự nói với mình như thế, sau đó đi về phía trước, không phát hiện trên tay còn cầm chăn.

“Tiểu Niệm.”

Mộ Thiên Sơ vừa xuất hiện ở cửa, mặc một chiếc áo lông màu trắng nhã nhặn, đẹp trai, thân hình thon dài cao to, một tay đút ở trong túi quần, nhìn thấy cô xuất hiện ở đây, lông mày cau lại, không vui nhìn về phía bác sĩ lông mày sẹo: “Ai cho ông dẫn cô ấy vào”

“Xin lỗi Mộ thiếu.”

Bác sĩ cúi đầu nói.

“Là em tự mình vào.” Thời Tiểu Niệm sắc mặt có một tia trắng bệch, nhìn Mộ Thiên Sơ nói: “Một bảo bảo nữa đâu ? Con trai của em ở đâu ? Một đứa bé nữa đâu”

“Tiểu Niệm, em mới sinh mấy ngày, đi nghỉ ngơi đi.”

Mộ Thiên Sơ không có trả lời vấn đề của cô.

“Con trai của em đâu ? Con trai của em ở đâu ?” Thấy thế, Thời Tiểu Niệm càng thêm kích động hỏi, trong lòng như có gì đó bất an không nói thành lời.

“Nó…”

Mộ Thiên Sơ chần chờ không nói, một đôi mắt thật sâu nhìn về phía cô, trong mắt có tự trách.

“Anh nói a con trai của em ở nơi nào” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“”

Mộ Thiên Sơ trầm mặc, trong mắt rõ ràng là muốn trốn tránh.

Nhìn dáng dấp này của anh, chăn trong tay Thời Tiểu Niệm rớt xuống, cô vọt tới trước mặt Mộ Thiên Sơ, hai mắt hoảng sợ mà nhìn anh : “Anh kéo em không cho em thấy bảo bảo, chính là sợ em phát hiện thiếu một đứa bé có phải không ? Con trai của em có phải là đã không còn ?”

Cô không có sinh đúng ngày dự sinh.

Đứa bé có phải là có vấn đề ?

“Không phải như vậy.” Mộ Thiên Sơ lập tức nói, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, dừng một chút mới có hơi bất đắc dĩ nói : ‘Anh cho em biết, em không được quá kích động.”

Thân thể của cô còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

“…”

Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt.

Mộ Thiên Sơ tiếp tục nói : “Đứa bé kia bị Phong quản gia mang đi, anh không có nhận ra được, muốn tìm căn bản không tìm được, đêm đó sương mù quá lớn, anh lo lắng Cung gia rất nhanh sẽ phái người tới đây, trước hết mang theo mẹ con em trở về.”

“Bị mang đi ?” Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà hỏi: “Nói cách khác, con trai của em là rơi vào trong tay Cung gia “

Tại sao ?

Tại sao cô thoát không được Cung gia ?

“Xin lỗi, Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ áy náy nói: “Anh sợ em không chấp nhận được, cho nên muốn chờ em khôi phục một ít sẽ nói cho em biết, không nghĩ tới là nhanh như vậy em liền biết.”

“Cung gia, Cung gia…”

Thời Tiểu Niệm lầm bầm tái diễn hai chữ này, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.