Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh mãi mãi cũng không có trách em. Vết thương nhỏ mà thôi, đừng để ở trong lòng.”
Mộ Thiên Sơ ôn nhu nói, nhìn về phía cô ánh mắt không có chút gì là trách cứ, sau đó từng bước một đi đến, thân thể có chút loạng choạng.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, có cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô đi phía sau Mộ Thiên Sơ, muốn xem một chút vết thương của anh, Mộ Thiên Sơ giống như cái xác không hồn đi phía trước, thân thể đụng vào ngăn tủ, có cái gì rơi xuống, cô theo bản năng giơ tay bắt lấy.
Là cái điều khiển TV.
Cô vô tình đè tay xuống.
Trong phòng lập tức xuất hiện âm thanh trong TV, Thời Tiểu Niệm liếc nhìn.
Là chương trình tin tức.
Trên màn hình lớn hiện ra ảnh chụp của Cung Âu.
Khuôn mặt quen thuộc, vẫn anh tuấn như cũ, quần áo phẳng phiu, nhìn qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được khí thế cường đại của anh, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt đen sâu sắc nhìn thẳng phía trước, giống như nhìn thẳng vào mắt của cô.
Tim Thời Tiểu Niệm đập có chút nhanh.
Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, hiện tại lại xa xôi như vậy, đến nổi không thể chạm đến.
Nghĩ đến, cũng đã hơn nửa năm rồi cô không gặp mặt Cung Âu.
Trong tin tức, lại hiện ra ảnh chụp của Cung Âu và Mona, trông hai người vô cùng xứng đôi, Mona xinh đẹp loá mắt, khí chất hơn người, chiếc váy ren màu xanh được khoát trên thân hình của cô trông vô cùng hoàn hảo, Cung Âu đang đứng bên cạnh, tay giữ lấy eo Mona.
Trên tin tức nói ngôn ngữ Italy, Thời Tiểu Niệm không hiểu rõ lắm.
Cô nghe được đại khái, đây là ảnh chụp của Cung gia và gia tộc Lancaster đưa ra công khai, chứng minh hai người họ đang yêu nhau và sắp đính hôn.
Thời Tiểu Niệm nhìn bức ảnh kia, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cổ họng giống như bị bóp nghẹn.
Tay cô giữ chặt điều khiển từ xa.
Thời Tiểu Niệm bị nhốt nửa năm, sinh ra hai người con trai, bị cướp mất một đứa.
Từ đầu tới cuối, anh chưa từng liếc mắt nhìn cô.
Thậm chí, anh còn vô cùng vui vẻ đính hôn với người khác.
Cô đau khổ, tuyệt vọng, anh cũng chẳng thèm nhìn đến một lần.
Anh vĩnh viễn cao cao tại thượng, còn cô vĩnh viễn không chống lại được, vĩnh viễn hèn mọn như vậy.
Mộ Thiên Sơ dừng chân, ánh mắt dừng lại trê tay cô, một tay giữ miệng vết thương đi đến, tay đặt trên vai Thời Tiểu Niệm: “Đừng nhìn.”
Thời Tiểu Niệm bổng nhiên khom lưng, cúi đầu, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, rơi xuống trên mặt đất.
“Tiểu Niệm!”
Mộ Thiên Sơ khiếp sợ nhìn cô, một tay đỡ lấy tay Thời Tiểu Niệm, một tay nâng mặt cô lên.
Mặt cô trắng bệch như tờ giấy, máu tươi trên miệng vô cùng chói mắt.
“Em không sao chứ?” Mộ Thiên Sơ lo lắng nhìn cô.
“Tại sao Cung gia lại quá đáng như vậy? Anh tại sao phải quá đáng như vậy?”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm tràn ngập sự tuyệt vọng và chết lặng, từng chữ một thốt lên: “Em bị nhốt nửa năm, thống khổ nửa năm, sinh con ra còn bị cướp mất, mà Cung gia bọn họ lại tuyên bố với toàn thế giới sắp tổ chức lễ đính hôn!”
Nói xong lời cuối cùng, Thời Tiểu Niệm dường như phát điên, từng lời tràn đầy sự thù hận, răng nhuộm một màu máu đỏ tươi.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, tràn đầy sự đau lòng, hay tay ôm lấy cô vào ngực: “Không sao hết, mọi chuyện đã là quá khứ rồi.”
Anh hạ thấp thân thể, Thời Tiểu Niệm tựa vào bờ vai của anh, trong mắt hiện lên một vẻ mất hết ý chí và chết lặng đi: “Tại sao bọn họ có thể tuyệt tình như vậy, sao có thể độc ác như vậy? Món quà của họ để chào mừng sự ra đời của con trai cô là cha của nó kết hôn với một người phụ nữ khác sao?”
Đúng là phong cách của Cung gia.
Thực sự quá tàn nhẫn.
“Không sao hết.” Mộ Thiên Sơ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Không cần hao tổn tinh thần vì bọn họ, bọn họ không đáng.”
Thời Tiểu Niệm nhìn thẳng phía trước, chết lặng nói: “Thiên Sơ, anh biết không, thời gian đầu, em từng ảo tưởng, Cung Âu giống như một đấng cứu thế đột ngột xuất hiện, dù đã bị bỏ rơi, nhưng trong lúc đó, em vẫn còn hy vọng anh sẽ đến cứu mình.”
Cô thật sự rất ngốc, lại còn hy vọng xa vời.
Nhưng trong lúc đó, anh có lẽ đang vui vẻ cùng Mona.
Từng có người phụ nữ tên Thời Tiểu Niệm sao? Anh đã sớm quên, hoàn toàn quên mất.
“Em buồn cười lắm phải không Thiên Sơ? Em thật vô lý, từ đầu tới cuối, em chỉ là một trò đùa.”
“...”
Thời Tiểu Niệm buông hai tay, môi mấp máy, khó nhọc lên tiếng: “Em khó chịu lắm, Thiên Sơ, em thật sự rất khó chịu.”
Giống như có một con dao bên trong thân thể cô, từng nhát cứa vào da thịt.
Cắt đến cô người đầy thương tích.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ càng thêm dùng sức ôm lấy cô: “Không sao hết, đều là quá khứ, Tiểu Niệm, từ giờ sẽ không có ai làm tổn thương đến em, nếu có, anh sẽ liều mạng với anh.”
“...”
“Tin tưởng anh, sẽ không có người nào có thể thương tổn em.”
“Em khó chịu, em thật sự rất khó chịu.”
“...”
“Em khó chịu.”
Trên bản tin, vẫn đang phát tin tức hai đại gia tộc sắp đính hôn.