Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 666: Chương 666: Chương 352: Thời Tiểu Niệm về nước 2




Thời Tiểu Niệm cả người đau đớn, trừ câu cô khó chịu, ngoài ra không thể làm gì khác.

Thật lâu sau, Mộ Thiên Sơ nghe được bên tai truyền đến âm thanh đau đớn của Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nhìn, loại âm thanh khiến người khác cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô.

Anh ôm chặt cô hơn.

Bác sĩ và mấy người giúp việc đứng đó, nghe âm thanh kia, đều không thể nhịn được cảm giác thê lương.

Một thứ âm thanh vô cùng tuyệt vọng.

. . . . . .

Thời Tiểu Niệm trong vòng mấy tháng đem lòng yêu một người mắc bệnh hoang tưởng, trãi qua 6 ngày bị vứt bỏ không quan tâm, chịu đựng nửa năm bị cầm tù, một mình nếm trãi cảm giác khó chịu và đau đớn khi mang thai.

Thời gian khiến cho con người trở nên như thế nào đây? Là máu lạnh hay là mạnh mẽ?

Có lẽ, đều là cả hai.

Không có vấn đề gì, con người sẽ có lúc gặp phải nghịch cảnh.

Trong sự hi vọng có thống khổ, sau trong thống khổ là tuyệt vọng, tiếp theo sẽ chết lặng và sau đó sẽ. . . . . . Sống lại.

Sống lại là một chuyện tốt.

Chính là sau khi sống lại, sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa.

Ba tháng sau.

Trung Quốc, thị trấn S.

Ở sân bay lớn vang lên tiếng phát thanh, mọi người hoặc nói chuyện với nhau, hoặc đi tới đi lui, hoặc lo lắng chạy đi.

Ánh mặt theo cửa sổ sân bay chiếu vào bên trong, một tia sáng rơi lên khuôn mặt lạ lẫm.

Tại quán cà phê bên trong sân bay, một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người mảnh khảnh ngồi ở dựa vào song cửa sổ, trên tay lật dở một cuốn sách, cô mặc một cái áo khoát màu xám cổ cao, cách ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề, thể hiện vẻ trí thức.

Mái tóc đen nhánh buông xuống một bên, cài một chiếc kẹp tóc kim cương lóe ánh sáng, móng tay sơn màu, lật từng trang giấy, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Thụy Sĩ bản giới hạn, vô cùng tinh xảo.

Những người đi ngang qua đều không tự chủ được liếc mắt nhìn cô, nói với người đi bên cạnh cô gái này trên thân tất cả là những vật có giá trị.

Một người mặc áo sơmi trắng, áo may-ô màu đen, trên tay cầm một cái mâm đựng một ly cà phê, một ly cà phê sữa đi đến.

“Tiểu thư, xin chào, capuchino và cà phê đen của cô đóng gói xong rồi.”

Phục vụ đem túi cà phê đặt trên bàn.

Thời Tiểu Niệm thu hồi quyển sách, ngẩng mặt nhìn phục vụ, lộ một nụ cười: “Cám ơn.”

Trong quán cà phê có rất nhiều người đang nhìn cô.

Ăn mặc tinh xảo quý phái, khuôn mặt tuy không xinh đẹp xuất chúng, nhưng ngủ quan thanh tú, trên người tồn tại một loại khí chất lắng đọng, đôi mắt chứa đựng ý cười, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy sự thoải mái.

Thời Tiểu Niệm mang túi cà phê đi ra ngoài, giày cao gót dẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang khẽ.

Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm cô.

“Xem đôi giày cao gót đó, là mẫu mới nhất từ Paris, phải hơn mười vạn nhỉ?”

“Sao tôi cảm thấy cô ấy có chút quen mắt? Có phải là ngôi sao nào không nhỉ?”

“Ngôi sao bình thường không có khả năng sở hữu đâu, kia chính là bản giới hạn, tôi xem qua trên mạng, một cái đồng hồ có giá trị hàng triệu, sao có thể là giả?”

Một đám người ngồi đó náo nhiệt thảo luận.

Thời Tiểu Niệm mang theo cà phê đi ra ngoài, theo thang cuốn đi xuống, một đôi mắt bình tĩnh nhìn người chung quanh.

Xa cách Trung Quốc đã lâu.

Nay cô đã trở lại.

Thời Tiểu Niệm trong thầm nói.

Lần này, Thời Tiểu Niệm đáp ứng lời Biên tập Hạ quyết định về nước.

Cô xuyên qua đám người đi đến cửa sổ sát đất.

Gần cửa sổ có một cái bàn, xung quanh cũng ít người, ở một gốc sáng, một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách Châu Âu ngồi đó, khoảng bốn năm chục tuổi, mái tóc dài màu nâu, một gương mặt đậm nét phương Đông bảo dưỡng khá tốt, không có một chút nếp nhăn.

Bà ngồi ở chỗ kia, đón ánh nắng ấm áp, nhẹ tay nâng niu xe đẩy em bé, cúi đầu mỉm cười nhìn đứa trẻ sơ sinh, lộ ra trên mặt lộ sự tươi cười, dùng giọng Trung Quốc có chút cứng nhắc nói: “Tiểu bảo bối, kêu bà ngoại.”

Thời Tiểu Niệm đi đến, thanh âm dịu dàng: “Mẹ.”

Bà ngẩng mặt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vừa thấy người đến là cô, càng thêm tươi cười: “Con về rồi à? Sao không nói mẹ bảo vệ sĩ đi mua, con không nên tự đi một mình.”

Bà là mẹ ruột của Thời Tiểu Niệm, là người Hoa quốc tịch Ý, bà lớn lên ở Ý nên chỉ biết nói một số câu tiếng Trung đơn giản.

Người mẹ vì sự mất đi đứa con quý giá vẫn luôn sống trong đau đớn, thậm chí trầm cảm nhẹ.

Mãi đến khi gặp lại được con gái, bệnh của bà mới từ từ tốt hơn, trở nên cô cùng quấn lấy cô.

Cô trở về nước, mẹ cô một mực muốn đi theo, sợ chỉ cần không chú ý, Thời Tiểu Niệm sẽ lại biến mất.

“Mới vừa về nước, con còn có chút chưa quen, con muốn thích ứng dần.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, ngồi xuống bên cạnh bà, lấy ly cà phê đưa cho mẹ mình: “Tại sao không ngồi uống ở quán cà phê? Mà là phải ngồi ở trong đại sảnh.”

“Nơi này có ánh mặt trời.”

Từ Băng Tâm cười nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hai tay cầm ly cà phê sau đó nhìn xung quanh: “Con xem, đã lâu không thấy được nhiều đồng bào như vậy, mẹ vì năm đó chạy nạn mới rời khỏi đất nước, sinh ra hai con, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy rồi.”

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Nói đến đây, Thời Tiểu Niệm nhịn không được hỏi: “Năm đó Tịch gia đã xảy ra chuyện gì, mẹ mới phải chạy nạn như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.