Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 667: Chương 667: Chương 353: Ba tháng, cuối cùng cũng xuất hiện 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe vậy, Từ Băng Tâm lắc đầu: “Mẹ cũng không biết, Tịch gia làm ăn cái gì mẹ cũng không rõ, cha con cũng không cho mẹ biết. Năm đó, chỉ nói sắp xếp cho mẹ rời khỏi đây ra nước ngoài, nếu không trốn đi sẽ bị sát hại, mẹ cũng chỉ nghe lời cha con.”

“...”

Thì ra là vậy.

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói: “Thiên Sơ cũng vậy, anh ấy làm việc cho Tịch gia, nhưng lại không chịu tiết lộ cho con biết, Tịch gia rốt cuộc kinh doanh cái gì?”

Cô còn tìm qua trên mạng người của Tịch gia ở Ý.

Kết quả một chút tin tức cũng đều không có.

Tịch gia đặc biệt thần bí, thần bí đến cô là nữ nhân của Tịch gia, mẹ là nữ chủ nhân của Tịch gia cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.

“Tịch gia xưa nay trọng nam khinh nữ, gia nghiệp cũng là luôn luôn truyền cho nam không truyền cho nữ.”

“...”

Cho nên, nữ nhân cũng không biết Tịch gia đang làm gì.

Thật sự là thiên vị.

Từ Băng Tâm bỗng nhiên cười nhìn Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái: “Cha con lần trước vừa mới hối thúc việc kết hôn của con và Thiên Sơ, nếu hai con kết hôn, Thiên Sơ tiếp nhận Tịch gia cũng sẽ thuận lợi hơn.”

“Mẹ...”

Nhắc tới chuyện này, Thời Tiểu Niệm không khỏi nhíu mày.

So sánh mẹ luôn dính với cô, cha cô có vẻ hơi lạnh nhạt.

Cha cô trọng nam khinh nữ, sau khi cô nhận lại người thân câu đầu tiên cha nói chính là: “Tiểu Niệm, cha đã điều tra về con, Cung gia xuất thân quý tộc, cao cao tại thượng, không thể với tới, đừng cố gắng làm gì. Mộ Thiên Sơ rất năng lực, cha coi trọng nó, hơn nữa anh đối với con tình nghĩa sâu nặng, các con mau chóng kết hôn, cha sẽ để nó danh chính ngôn thuận tiến vào Tịch gia.”

Cô ngay cả gia nghiệp là cái gì cũng không biết.

Cha cô đã muốn gả cô đi, để con rể nhanh chóng tiếp quản gia nghiệp.

Nhưng bây giờ, bên cạnh cô chỉ có đứa con gái, đứa con còn lại vẫn ở Cung gia, sao có thể có tâm trạng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Hơn nữa, cô hiện tại như vậy sao thế nào có thể xứng với Mộ Thiên Sơ.

“Oa ô oa ô.”

Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.

Thời Tiểu Niệm và Từ Băng Tâm đồng thời cúi đầu nhìn, cô con gái nhỏ nằm trong xe, vui vẻ tươi cười, đầu lưỡi đưa ra bên ngoài liếm láp, đôi mắt to và sáng như khảm ngôi sao bên trong.

“Tiểu Quỳ của chúng ta có phải đói bụng rồi không?”

Từ Băng Tâm thấy thế đang định đi lấy bình sữa.

Một người bị giam cầm suốt nửa năm, Thời Tiểu Niệm trước mắt đều là một khoảng u ám, đứa nhỏ này là ánh sáng duy nhất của cô.

Vì thế, cô đặt tên cho nó là Tiểu Quỳ.

“Mới vừa uống xong khi nãy, đúng là tham ăn mà.” Thời Tiểu Niệm ngăn cản mẹ mình, buông ly capuchino, đem tiểu Quỳ ôm vào trong ngực: “Mẹ, con ẵm nó đi dạo một chút.”

“Được.”

Từ Băng Tâm gật đầu.

Thời Tiểu Niệm ôm con gái đi tới, Tiểu Quỳ chớp đôi mắt, đầu lưỡi liếm liếm, bộ dáng vô cùng tham ăn.

Nhỏ như vậy mà đã tham ăn, lớn lên không phải sẽ giống Cung. . . . . .

Nghĩ đến cái kia tên, Thời Tiểu Niệm hô hấp nghẹn lại, cô ôm con gái đi về phía trước.

Phía xa xa là cái màn hình TV vô cùng lớn.

Trên màn hình TV là người máy đang tuyên truyền quảng cáo, quảng cáo đầy đủ ý nghĩa về khoa học và công nghệ, mang hơi thở của sự đẳng cấp.

Cuối cùng, kết thúc bằng một câu quảng cáo.

“ N.E, chỉ làm vượt mức quy định”

Ngữ khí cuồng vọng bá đạo y như chủ nhân của nó.

Người máy.

Không biết Cung Âu hiện tại thế nào?

“a a a.”

Tiểu Quỳ ở trong ngực cô chuyển động cái đầu nho nhỏ, cũng nhìn về phía màn hình TV.

“Con xem không hiểu sao?” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn về phía con gái.

“a a nha.”

Tiểu Quỳ phát ra một chút âm thanh nho nhỏ, hoàn toàn phiên dịch không được.

“Đại tiểu thư.”

Có giọng nói truyền đến.

Thời Tiểu Niệm xoay người, mấy vệ sĩ đứng ở nơi cúi thấp đầu, cung kính nói: “Đại tiểu thư, xe đã đến rồi, chúng ta có thể đi.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Cô đặt con gái vào trong xe, đẩy đi về phía trước.

Từ Băng Tâm dáng vẻ ung dung đi đến, đưa cho cô một cái kính râm, Thời Tiểu Niệm mỉm cười tiếp nhận, đeo lên mặt, khí chất vô cùng tao nhã.

Phía sau hai người có hơn mười vệ sĩ, xếp thành một hàng chậm rãi đi, thu hút không ít ánh mắt.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.