Năm chiếc Rolls-Royce chạy ở trên đường, có không ít người đều ngoái đầu nhìn.
Xe dừng trước tòa nhà được trãi thảm đỏ, nhân viên đứng chờ hai bên, mỗi người đều cười thật tươi.
Vợ chồng Hạ Vũ đứng trước đám nhân viên, lo lắng chờ đợi, gặp xe đến, Hạ Vũ vội vàng tiến về phía trước.
Lái xe đi xuống mở cửa xe.
Một đôi chân mảnh khảnh bước xuống, Thời Tiểu Niệm theo đó đi ra, dáng người tinh tế cao gầy, góc áo trong gió tung bay, đồng hồ trên cổ tay bị ánh mặt trời phản xạ, mái tóc dài tùy ý bay trong gió, lộ ra khuôn mặt trắng noãn, qua chiếc kính râm cô nhìn thấy Hạ Vũ vui đến phát khóc.
“Hạ Vũ.”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, tay tháo xuống kính mắt, hai mắt chứa ý cười nhìn Hạ Vũ.
Thời gian, thật sự là một điều kì diệu.
Lần này gặp lại, đổi lại đã là Hạ Vũ mang thai.
Hạ vũ nhìn thấy cô nước mắt đã rơi xuống, chạy vội tới, Thời Tiểu Niệm vội vàng ôm lấy cô ấy.
Bụng Hạ Vũ cản trở cho tư thế hai người ôm nhau có chút kì quái.
“Cô còn biết trở về sao? Đồ không có lương tâm.”
Hạ Vũ vừa khóc vừa đánh lên lưng cô.
“Đừng khóc mà, phụ nữ có thai không thể khóc, sẽ ảnh hưởng đến cục cưng.” Thời Tiểu Niệm cười nói, ánh mắt cũng có chút đỏ.
“Tôi biết, nhưng không thể kiềm chế, cô chỉ biết chọc tôi.” Hạ Vũ vừa nói vừa buông Thời Tiểu Niệm ra, tay gạt nước mắt: “Đi, tôi dẫn cô đi tham quan, chúng tôi hiện đã được chuyển đến tòa nhà mới, bên này tiền thuê không rẻ đâu.”
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Sau khi xuống máy bay, cô đã trực tiếp đến đây.
Hạ Vũ là bạn tốt khó có được của cô.
Sau khi ổn định ở nhà, chuyện đầu tiên cô làm là gọi cho Hạ Vũ, vừa nhấc máy Hạ Vũ liền rơi nước mắt.
Trong điện thoại, Hạ Vũ nói một câu khiến cô khó có thể quên: “Tiểu Niệm thối tha, cô có biết tôi đã gọi cho cô bao nhiêu lần không, nhưng…điện thoại của cô lại trong tay tôi.”
Lòng của cô thực sự chấn động.
Thật sự, ở thị trấn S này có quá nhiều chuyện không vui đối với cô, nhưng khi nghe Hạ Vũ muốn cô về nước phát triển, cô vẫn dứt khoát trở về.
Nơi xuất bản truyện tranh chuyển đến chổ mới, bố cục lớn hơn so với trước kia.
Vật đổi sao dời, mọi việc hoàn toàn thay đổi.
Sau khi tham quan xong, Thời Tiểu Niệm và Hạ Vũ đi vào phòng khách, cả phòng tiếp khách bố trí đơn giản một bức tường kính, trên đó dán áp-phích truyện tranh của cô làm đại diện.
Hạ Vũ thật sự đã rất nỗ lực vì cô, rõ ràng còn có các họa sĩ tuyệt vời khác.
“Đến đây, Tiểu Niệm, đây là bữa sáng tôi chuẩn bị cho cô, tuy rằng hiện tại không phải buổi sáng, nhưng muộn một chút cũng không sao.”
Giọng nói Hạ Vũ ở phía sau vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, thấy một bữa sáng đơn giản đặt trên bàn thủy tinh.
Nhắc đến bữa sáng.
Cô dường như đã quên, khi đó mình đang nằm viện, Hạ Vũ nói sẽ mang bữa sáng cho cô, kết quả khi cô ấy đến Thời Tiểu Niệm đã bị bắt đến nước Anh xa xôi.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy bữa sáng kia, ngực xẹt qua tia cảm động thật sâu: “Cám ơn cô, Hạ Vũ.”
Bữa sáng này, sẽ không bao giờ muộn.
“Vậy cô ăn một chút, đỡ uổng công tôi đã chuẩn bị.”
Hạ Vũ vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, thấy Từ Băng Tâm đẩy xe tiểu Qùy cùng Lí Ca đi tham quan công ty, cô lập tức nói: “Con gái cô thật sự rất đáng yêu, về sau con của tôi được tám phần như nó tôi cũng vui rồi.”
“Mới ba tháng thôi…sao có thể nhìn ra là đẹp hay không.” Thời Tiểu Niệm không khỏi nói.
“Chắc canh sẽ rất xinh đẹp, tiểu Quỳ còn mang một nữa huyết thống của Cung tiên sinh.” Hạ vũ nhanh mồm nhanh miệng nói.
“...”
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm có chút khó coi: “Hạ vũ, chúng ta có thể đừng nói tới anh không?”
Cô hiện tại ngay cả tên của anh cũng không muốn nghe.
Hai chữ kia tiến vào lỗ tai cô, tựa như lưỡi dao xẹt qua, khiến cô chảy máu đầm đìa.
Hạ Vũ nhìn thấy bộ dạng này của Thời Tiểu Niệm, nói: “Tiểu Niệm, tôi biết đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng tôi nhận thấy được Cung tiên sinh anh. . . . . .”
Lời của cô còn chưa nói xong, chuông điện thoại Thời Tiểu Niệm reo lên.
“Thật ngại quá.”
Thời Tiểu Niệm xin lỗi nhìn về phía Hạ Vũ, sau đó lấy di động ra, cô còn tưởng là Mộ Thiên Sơ hoặc là cha gọi, nhưng lại là một dãy số lạ.
Thời Tiểu Niệm không có nghĩ nhiều, liền cắt đứt điện thoại.
Còn chưa kịp cất di động đi, điện thoại lại một lần nữa reo lên.
Là ai vậy nhỉ?
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, suy tư hai giây sau đó bắt điện thoại, đưa tới bên tai: “Xin chào.”
“Xin chào, Thời tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”
Một âm thanh ôn nhu mà ẩn chứa sự tức giận vang lên.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm dần lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp lộ ra tía hận ý, nói từng chữ một: “Phu nhân, giọng nói của bà suốt đời này tôi cũng sẽ không quên!”
Giọng nói cô lạnh lùng, tràn đầy phẫn nộ và thống hận.
Trong ấn tượng, Hạ Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe được Thời Tiểu Niệm dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, không khỏi nhìn cô.
“Thời tiểu thư, ba tháng, cô cuối cùng cùng cũng xuất hiện.” La Kì trong điện thoại khẽ cười một tiếng, ngữ khí không có gì uy hiếp nhưng khiến người khác không thoải mái.
“Phu nhân cũng thật quan tâm tôi.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cảnh thật đẹp, nhưng lòng cô đầy sự oán hận.
Ba tháng.
Sau khi cô về nước, La Kì liền gọi điện đến ngay.
“Thời tiểu thư về nước ầm ĩ như vậy, trên mạng sớm đã lan truyền.”
La Kì nói.
Trên mạng?
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía bàn thủy tinh, bên trên có đặt một cái điện thoại, cô đi đến mở lên xem, tiêu để tin tức là.........
“Bạn gái trước của Cung Âu xuất hiện, cả người hàng hiệu, tinh thần vô cùng tốt.”
Không ngờ đã lâu như vậy, cô còn chưa thoát khỏi danh hiệu “Bạn gái trước đây của Cung Âu“.
Trong ảnh là lúc cô đứng trên thang cuốn, có người xa xa chụp ảnh .
May mắn, không chụp lúc cô ẵm con gái, nếu không, lời đồn lại nổi lên bốn phía.