Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Cô cho rằng lâu như vậy rồi sẽ không còn ai nhớ tới cô, cô đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của Cung Âu trong lòng mọi người.
Thời Tiểu Niệm tức giận tắt máy, lạnh lùng hỏi: “Bà muốn như thế nào?”
“Không muốn thế nào cả, tôi chỉ tò mò cô bị ai mang đi, làm sao có thể hoàn hảo không có việc gì mà trở lại Trung Quốc.” La Kỳ nói, giọng điệu hết sức ôn hòa.
Nhưng Thời tiểu Niệm đã không còn một chút tôn kính nào với bà ta nữa: “Cái này không liên quan gì tới bà.”
“Thời Tiểu Niệm, cô nên biết tôi muốn gì.” La Kỳ tao nhã nói: “Tôi rất nhớ cháu gái của tôi, tôi sẽ phái người đón về nước.”
Thời Tiểu Niệm mất tích ở Anh quốc, Cung gia và Cung Âu đi tìm khắp nơi.
Cung Âu có tìm được cô hay không thì không rõ nhưng Cung gia lại tra được Thời Tiểu Niệm đi Ý, trừ cái đó ra thì không tìm được thêm gì khác.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bùng lửa giận như thiêu đốt bản thân: “Bà vọng tưởng.”
Đón cháu gái về.
Đúng là quá buồn cười, đó là con gái cô.
“…”
La Kỳ im lặng, không đoán được Thời Tiểu Niệm đột nhiên nặng lời như vậy.
“Các người trả con lại cho tôi.” Thời Tiểu Niệm kích động nói: “Các người không có tư cách chiếm lấy bất kí đứa con nào của tôi.”
Cung gia dựa vào đâu mà đòi cướp con trai của cô, bọn họ đánh đổi cái gì cho đừa vé, một chút tinh dịch sao?
Lúc cô vất vả mang thai bọn họ đang làm gì, nhốt cô lại, để cho ba đứa bé kết hôn.
“Thời tiểu thư, đó là đứa bé Cung gia.”
Điện thoại bên kia nhắc nhở cô: “Là đứa bé Cung gia chúng tôi, chúng tôi sẽ không để cho chúng lưu lạc ở bên ngoài, lần này tôi chỉ muốn thông báo một cô một tiếng, không phải đến thương lượng.”
Nói giống như lẽ đương nhiên vậy.
“Phu nhân, trên thế giới này quyền lực không phải là tam quan” Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn hội nghị trào phúng nói.
“Nhưng cho tới bây giờ tam quan không đánh lại được quyền thế.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không thể cãi lại, những người cao cao tại thường mà lại có thể nói lời vô liêm sỉ như vậy.
Hạ Vũ đứng bên cạnh, lo lắng nhìn Thời Tiểu Niệm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Xem ra chúng ta nói chuyện cũng không thoải mái.”
La Kỳ không muốn nói thêm, coi như bà ta đã cho Thời Tiểu Niệm một chút mặt mũi.
Nếu không bà ta đã cho người trực tiếp đưa cháu gái đi, nhưng cố kỵ một người làm mẹ mới nhắc nhở một chút.
Nhưng hiển nhiên Thời tiểu Niệm chỉ có hận ý với bà.
Nói xong La Kỳ liền cúp máy, Thời Tiểu Niệm cầm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: “Phu nhân, tôi đã không còn là con kiến có thể bị bà tùy ý giẫm dưới chân, con gái của tôi bà đừng hòng cướp đi.”
“Vậy sao.”
La Kỳ ngạc nhiên, không nghĩ Thời tiểu Niệm có thể nói như vậy.
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Đối với Cung gia mà nói, cô không phải là con kiến thì là cái gì.
Trò chuyện kết thúc không vui vẻ, Thời tiểu Niệm nặng nề ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt điện thoại, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng thống khổ.
Ép người quá đáng.
Cô mới xuất hiện trong nước, điện thoại của La Kỳ đã theo sát gọi tới.
Cướp đi một đứa con trai của cô còn chưa đủ, Cung gia còn muốn bức cô tới con đường cùng mới bằng lòng bỏ qua sao?
Quá ngoan độc rồi.
Nghĩ đến đứa con trai cô chưa từng gặp mặt, Thời tiểu Niệm liền cảm thấy khó chịu vô cùng, ngón tay nắm chặt điện thoại, đôi môi run rẩy.
Cô vẫn hỏi thăm Tịch gia kinh doanh gì, là muốn biết họ có quyền thế lớn như thế nào, có năng lực bao nhiêu, có thể giúp cô đoạt lại con trai hay không.
Trước hôm về nước người cha Tích Kế Thao gọi cô vào phòng, ông là người đàn ông trung niên bảo thủ trọng nam khinh nữ.
Tịch Kế Thao mà nói không tính là tốt nhưng không tệ, ít nhất so với Thời Trung thì tốt hơn nhiều.
“Ba đồng ý cho con về nước, Tịch Ngọc thích vẽ tranh, con thay nó tiếp tục niềm yêu thích này, con gái không cần làm chuyện gì lớn.” Cha đã nói như vậy, gương mặt hết sức nghiêm túc: “Ba hiểu con vẫn muốn đoạt lại con trai nhưng con hết hy vọng đi, nhớ kỹ một câu, đối mặt với Cung gia, Tịch gia chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ mình. Về chuyện này vẫn là không nên ở Anh quốc.”
“…”
“Mà ở Trung quốc thì khó nói, con nên cẩn thận mọi chuyện. Nhưng con cũng cần nhớ kỹ, Tịch gia chính là hẫu thuẫn mạnh cho com, có việc thì tìm Thiên Sơ.”
Câu nói kia hoàn toàn tiêu diệt hy vọng của cô.
Chỉ có thể tự bảo vệ mình.