Cha nói cho cô biết hiện tại cô chỉ có một mình con gái làm bạn bên người đã là chuyện không dễ dàng gì.
Tịch gia cùng lắm chỉ có thể bảo vệ được một đứa con gái cho cô, để cô không cần hy vọng xa với đối với con trai.
“Tiểu Niệm, cô không sao chứ?”
Hạ Vũ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, lo lắng nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm để điện thoại xuống, từ trong hồi ức về với hiện tại, đôi mắt phiếm hồng nhìn người bạn tốt của mình, Cung gia muốn một tấc lại tiến thêm một bước, còn muốn cướp con gái với tôi.”
Cô nói như nước chảy mây trôi.
Đối với thủ đoạn bỉ ổi của Cung gia cô đã thấy nhiều lắm.
“Qúa đáng lắm rồi.” Hạ Vũ nghe Thời Tiểu Niệm từng nhắc qua điện thoại, không nhịn được tức giận thay cô, một lúc sau không nhịn được nói: “Tiểu Niệm, cô có muốn tìm Cung Âu tới nói chuyện hay không?”
Nắng vừa lúc chiếu tới cánh cửa số sát đất.
“Tìm anh ta?” Thời tiểu Niệm như nghe thấy truyện cười, cười một tiếng: “Tôi tìm anh ta tới nhục nhã tôi sao?”
“Tôi thấy Cung tiên sinh không phải là người như vậy, giữa các người có thể có hiểu lầm gì đó.”
Hạ Vũ nói chuyện thay Cung Âu.
“Hiểu lầm tôi cũng đã từng nghĩ.”
Nghĩ đến Cung Âu, Thời Tiểu Niệm nhớ tới nửa năm bị nhốt ở tháp cao đó, cô cười nhẹ, để điện thoại sang bên cạnh, cầm lấy cái thìa xúc một thìa cháo thịt nạc cứng ngắc cho vào miệng.
Mềm dẻo thơm ngào ngạt.
ở Anh quốc và Ý không có cháo ngon như vậy.
“Là thật, Tiểu Niệm, tôi cũng cảm thấy Cung tiên sinh rất cặn bã nhưng từ lúc lúc cậu mất tích ở bệnh viện, Cung tiên sinh cực kì lo lắng và bối rối, tay cũng run lên, tôi cảm giác được anh ta rất để ý cậu.” Hạ Vũ nói.
Qua điện thoại nghe được hận ý của Tiểu Niệm đối với Cung gia, Cung Âu, Hạ Vũ vẫn muốn tìm cơ hội nói rõ với cô.
“…”
Bàn tay Thời Tiểu Niệm đang nắm cái thìa cứng lại, cháo rơi xuống bát, ánh mắt đỡ đẫn.
Cực kỳ lo lắng.
Cực kỳ bối rối.
Nghe sao mà giả dối, một chút cũng không thực tế.
Thời Tiểu Niệm trào phúng cười một cái: “Đúng là thụ sủng nhược kinh.”
Lúc đó anh ta vứt bỏ cô không chỉ một lần, cô đã hạ xuống lòng tự tôn, hạ xuống nhân cách để vãn hồi, kết quả chỉ đổi lại sự nhục nhã, cô bị nhục nhã dọa sợ, không thể tin tưởng được nữa rồi.
Không thể tin.
“Tôi nói thật đó.”
“Cho là thật đi.” Thời tiểu Niệm múc một miếng cháo cho vào miệng, từ từ nuốt vào rồi mới nhìn Hạ Vũ: “Nhưng anh ta vứt bỏ tôi cũng là thật, nửa năm qua anh ta chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái cũng là thật, lúc tôi sinh ra hai đứa bé sinh dôi anh ta còn đang tuyên thệ với Mona cũng là thật.”
Những điều này không phải là giả.
Đều nói chia tay không kết thù nhưng cô hận Cung Âu đã cắm sâu vào máu thịt của mình.
“…”
Nghe được mầy lời này, Hạ Vũ không nói được gì nữa.
Đương nhiên cô cũng nhìn thấy tin tức Cung Âu đã đính hôn.
Nhưng từ khi nhìn thấy bộ dáng của Cung Âu vì Thời Tiểu Niệm mất tích mà biến thành bộ dáng đó, cô không thể nào tin Cung Âu vì tham món lợi lớn mà quên đi món lợi nhỏ.
Thời Tiểu Niêm ăn cháo, thu lại nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm vào bát cháo, nói: “Hạ Vũ.”
“Ừ.”
“Cô có biết nửa năm qua tôi sống ở tháp cao đó có tư vị gì không?”
“…”
“Nếu không phải vì hai đứa bé thì tôi đã chết từ lâu rồi.”
“…”
Hạ Vũ ngơ ngác nhìn cô, sau đó không đề cập tới nửa chữ liên quan tới Cung Âu nữa.
Phòng khách yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Được, sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa.”
“Cảm ơn.”
Thời Tiêu Niệm cười nhẹ.
“Các người về nước nên nghĩ ngơi sớm một chút, một lúc nữa tôi sẽ tới nói chuyện công việc với cô.” Hạ Vũ nói: “Chỗ ở dự định như thế nào, hay vẫn là chỗ trọ lúc trước tôi đã chọn thay cô?”
“Thiên Sơ vừa để người ta mua hộ tôi một căn nhà, ở Thiên Chi Cảng.”
Ở thành phố S có rất ít chỗ tốt có thể so sánh được với Thiên Chi Cảng.
“Thiên Chi Cảng?” Hạ Vũ kinh ngạc nhìn cô: “Cô còn ở Thiên Chi Cảng sao?”
Hạ Vũ không biết giữa Thời tiểu Niệm và Cung Âu xảy ra chuyện gì nhưng không thể tin được quyết định của cô ấy.
Lại quay về chỗ cũ.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy cô như vậy, cười nhẹ, buông cái thìa trong tay xuống: “Hạ Vũ, thời gian đã qua đi tôi hiểu được một đạo lý, vậy thì chuyện này không thể dùng cách trốn tránh đê giải quyết.”
“…”
“Lần này trở về tôi không có dự định trốn tránh, tôi không làm gì sai dựa vào đâu tôi phải khúm núm, che che đậy đậy?” Thời Tiểu Niệm nói ra từng chữ.
“…”
Hạ Vũ ngơ ngác nhìn cô, giống như nhìn một người xa lạ.
Thời Tiểu Niệm từng vì bị Thời Địch hắt nước bẩn mà không dám ra cửa hiện tại cô còn nhớ rõ như in.
Thời Tiểu Niệm ngồi chỗ đó, tiếp tục nói: “Về lại Thiên Chi Cảng thì như thế nào? Người có lỗi với đoạn tình cảm đó không phải là tôi, tôi đã dùng hết khả năng để bảo vệ chỉ là không bảo vệ được đến cùng mà thôi.”