Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 671: Chương 671: Chương 355: Gặp lại Cung Âu 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

Hạ Vũ mỉm cười: “Vậy hai ngày này cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ sắp xếp cho cô một đống công việc, cô không biết hiện tại tác phẩm của cô bán ở trong nước bán rất chạy, bao nhiêu người ngóng trông phần ba của Tổng giám đốc tự kỉ đấy.”

“Bộ truyện này tôi không làm nữa.”

“Cái gì?”

Hạ Vũ hỏi lại.

“Tiền phá hợp đồng tôi sẽ trả cho cô, cô giúp tôi nói với bên ngoài tôi sẽ không làm bộ này nữa, tôi không viết nữa.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Tiểu Niệm, bộ truyện này bán chạy vô cùng, không phải nói cô trốn tránh.”

“Không phải tôi trốn tránh, tôi cảm thấy ghê tởm tiếp tục sáng tác nó rồi.”

Thời Tiểu Niệm vội vàng xúc cháo cho vào miệng, đứng lên nói: “Được rồi, tôi đi Thiên Chi Cảng sắp xếp cho mẹ và bọn họ, muộn một chút tới tìm cô.”

Nói xong Thời Tiểu Niệm liền đi ra ngoài.

“À… được.”

Hạ Vũ nhìn bóng lưng cô, xem ra Tiểu Niệm cực kì hận Cung Âu.

Thiên Chi Cảng là tiểu thư đắt đỏ nằm trên đoạn đường Á châu, phương tiện bảo vệ là số 1.

Người sống ở Thiên Chi Cảng đều là người nổi tiếng, có không ít vệ sĩ.

Cung gia nếu muốn ở chỗ này cướp đứa bé sẽ gây ra động tĩnh lớn, chuyện ra vào cũng không phải dễ dàng gì.

Cung gia nói muốn ‘đón’ đứa bé đi nhưng đã hai ngày qua không có động tĩnh gì.

Thời tiết mát mẻ, ánh mặt trời dịu nhẹ.

Không biết vì sao từ khí rời khỏi Ý thì cô vẫn thích ở trong nước hơn.

Thời Tiểu Niệm tự mình lái xe đi trên đường, nhìn phong cảnh xung quanh, một năm đã qua, thành phố này mọc lên không ít tòa kiến trúc mới, huy hoàng phồn hoa.

Xe thể thao màu đỏ dừng ở ven đường, kéo theo không ít sự chú ý.

Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, nhìn mẫu đồ gia đình bày trong trung tâm thương mại, nhấc chân đi vào.

Trong trung tâm thương mại đang buôn bán, đại sảnh bày một cây xanh, ngọn đèn chiếu sáng giống như kim cương.

Cây phong giả trên mặt đất tầm 3m, cành cây được thiết kế trông rất thật, lá cây phòng từ từ rơi xuống trông thật sống động, lá vàng tiếp đất tạo nên cảnh đẹp lãng mạn.

Khách hàng đi qua như lạc vào ảo giác mùa thu.

Có mấy đứa bé đang chạy trên hàng cây phong, vui vẻ đáng yêu.

Hiện tại trung tâm thương mại càng biết thiết kế.

Thời Tiểu Niệm cho một tay vào trong túi tiền của chiếc áo gió, một tay nhìn đồ dùng trẻ sơ sinh, tóc dài búi ở đằng sau.

Đổi cho Tiểu Qùy một cái núm vú cao su.

Cô đi tới chỗ trưng bày, ở đó chọn ra máy núm cao su, sau đó cầm trong tay hai cái.

Mọi thứ cô thích đều chọn hai, cho dù một cái khác con trai của cô không thể dùng.

Cô quay người lại, chợt thấy tiếng đèn flash lóe lên.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai cô gái đang chụp hình cô, thấy cô quay lại thì cười cười vẻ xin lỗi, sau đó xoay người như bỏ trốn.

“…”

Một cô gái thì có gì phải chụp sao?

Không phải chụp Lancaster Mona càng tốt hơn sao, hà tất gì phải bám lấy cô không rời.

Thới Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhớ lại, không tiến lên xin lại ảnh chụp mà đi thẳng đường muốn đi.

Từ khi có Bảo Bảo cô càng thích mua đồ dùng trẻ con, đi dạo sẽ mua không ngừng, Mộ Thiên Sơ vẫn luôn cười cô nói phụ nữ có con sẽ không còn nhớ tới bản thân nữa.

Có lẽ vậy, hiện tại cô chỉ nhìn thấy tiểu Qùy mới cảm thấy được niềm vui chân thật.

Đang nghĩ đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.

Thời Tiểu Niệm đặt núm cao su lên một chỗ bị lá phong phủ dày, mở túi ra, lấy điện thoại nhìn thấy ba chữ ‘Mộ Thiên Sơ’, cô nở nụ cười nhận: “Alo, Thiên Sơ.”

Là điện thoại từ xa.

Mộ Thiên Sơ vẫn đang ở Ý.

“Hai ngày làm việc nên không có thời gian gọi điện cho em. Như thế nào, về nước vẫn còn quen sao?” Giong nói của Mộ Thiên Sơ ôn nhu vang lên bên tai.

“Vội không chịu được, Hạ Vũ sắp xếp cho em một đống lịch trình, hôm nay em tranh thủ thời gian đi dạo phố.”

Thời Tiểu Niệm nhìn nơi bày đồ trẻ sơ sinh vừa nói chuyện với anh ta.

“Lại xem, đồ trẻ sơ sinh em mua cho tiểu Qùy không ít rồi.” Mộ Thiên Sơ cười nói.

“Không thể khống chế nổi, mua nữa tay em muốn gãy rồi.” Thời Tiểu Niệm càng xem quần áo càng vừa ý, bộ đồ này tiểu Qùy mặc sẽ rất đẹp.

“Gãy thật thì em sẽ không thể kiếm việc ở Ý nữa.”

Anh ta nói xong, bên trong giọng nói tao nhã không che giấu được sự mệt mỏi.

Thời Tiểu Niệm nghe thấy giọng anh liền thân thiết hỏi: “Thiên Sơ, có phải dạo này anh rất mệt hay không?”

“Ừ, một chút.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói khàn khàn như bên kia lại cực kì yên tĩnh.

Thời Tiểu Niệm nghe xong cảm thấy không đành lòng: “Tuy em không biết Tịch gia kinh doanh cái gì cũng không biết anh đang làm gì nhưng anh phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để quá mệt mỏi, nếu không em gọi điện cho cha.”

Từ nhỏ, thân thể của Mộ Thiên Sơ đã không tốt, không thể quá mệt mỏi.

“Không cần thiết, anh nghe được giọng nói của em sẽ không sao nữa”

Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.