Giọng nói của anh cực kì ôn nhu, giống như đang đưa môi nói bên tai cô vậy.
“…”
Nghe vậy, Thời tiểu Niệm im lặng, không được tự nhiên.
Từ khi trở lại Tịch gia, trên dưới Tịch gia đều hy vọng cô và Mộ Thiên Sơ trở thành một đôi.
Mộ Thiên Sơ cũng vậy, nói gần nói xa đều nói rõ tình ý với cô, mà không dám nói thẳng, cứ mập mờ như vậy làm cho cô muốn cự tuyệt cũng không thể.
Nhưng cô không muốn tình cảm của anh đặt trên người cô.
Cô không thể đáp trả được.
Mộ Thiên Sơ thông minh cỡ nào, thấy cô im lặng lâu như vậy liền nói lảng sang chuyện khác: “Thế nào, chọn được cái gì thích sao?”
“Có một bộ đồ trẻ con rất được, em đang chọn.”
Thời Tiểu Niệm máy móc trả lời anh, chợt nghe bên cạnh có tiếng xôn xao.
Cô quay đầu, chỉ thấy nhân viên cửa hàng mặc đồng phục trung tâm thương mại đang nói gì với khách hàng, khách hàng nhao nhao bị mang ra khỏi trung tâm thương mại.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn mọi người tản ra, làm sao vậy?
Đầu dây bên kia Mộ Thiên Sơ cũng nghe thấy được âm thanh, liền hỏi: “Bên kia có tiếng gì vậy?”
“Không biết, mọi người bị mời ra khỏi trung tâm thương mại, có thể là muốn bày lại hàng.” Thời Tiểu Niệm nói: “Em đi xem một chút, cúp máy đây.”
“Được, chào, ở trong nước cẩn thận một chút.”
Mộ Thiên Sơ nói.
Cúp máy, Thời Tiểu Niệm đi về phía bên đó hỏi một nhân viên làm việc: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Nhân viên làm việc thấy cô lập tức nở nụ cười cung kính: “Chúng tôi mời người xuống trả lời, tiểu thư, cô cứ tiếp tục đi dạo đi.”
“…”
Tiếp tục đi, không cần mời cô làm sao?
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ nhưng không để trong lòng, tiếp tục nhìn đồ trẻ sơ sinh bày ở đó.
Bộ tạo hình con thỏ nhỏ không tệ, còn có hai lỗ tai thật dài, đặc biệt đáng yêu.
Hai đứa bé mực cũng không tệ.
Thời Tiểu Niệm đứng đó lựa chọn chợt cảm thấy cung quanh không có âm thanh mà đặc biệt yên tĩnh.
Cô xoay người, nhìn xung quanh không có một bóng người, đặc biệt yên tĩnh, tĩnh đến mức không có một chút âm thanh, trung tâm thương mại rộng lớn lại trống vắng, hàng loạt gian hàng rỗng tuếch.
Chỉ còn lại một mình cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không hợp.
Cô muốn xoay người rời đi lại nghe thấy truyền đến tiếng bước chân.
Đôi giày da của người đàn ông đang giẫm dưới mặt đất.
Rõ ràng âm thanh rất xa nhưng cô lại nghe đặc biệt rõ ràng.
“Bộp.”
Đồ trẻ con trên tay cô rời xuống.
Cả người cô cứng ngắc đứng tại chỗ, gương mặt dịu dàng tái nhợt, đôi mắt đờ dẫn.
Tiếng bước chân trở thành âm thanh duy nhất vang lên bên tai cô, thậm chí cô không nghe thấy được tiếng hít thở của mình, nhưng tiếng bước chân lại nghe cực kì rõ ràng.
Mỗi một âm thanh như giẫm nát lòng cô.
Cô đứng đó như một pho tượng.
“…”
Thời gian như ngưng lại.
Có ánh sáng chiếu vào mặt cô, sắc mặt trắng xanh, hàng mi nhẹ rung, đôi mắt không hề chớp nháy.
Thật lâu sau cô mới quay đầu lại.
Trong tầm mắt, nơi bố trí cây phong có một bóng dáng cao lớn từ cuối đường đang từ từ đi về phía cô, đôi giày da màu đen giậm lên mặt đất phát ra âm thanh, đôi chân thon dài bước đi, li quần thẳng tắp, một chiếc áo sơ mi xám tinh tế, bộ tây trang khoác lên càng làm tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh, khí thế rất mạnh, lá phong vàng rơi xuống người anh.
Anh từ chỗ bình phong đi tới.
Bóng dáng đó đã từng làm cô ngày nhớ đêm mong.
Thời gian đầu bị vây ở tháp cao, mỗi ngày mỗi đêm cô đều hy vọng có lẽ anh đột nhiên tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, kéo cô rời đi.
Cô vẫn luôn nhớ anh yêu cô sâu đậm, nhất định sẽ tới cứu cô.
Nhưng cô không đợi được anh, đợi đến lúc đọc tin tức anh và Mona đính hôn là lúc cô ở trên bàn sinh phẫu thuật sinh hạ hai Bảo Bảo.
Từ hy vọng tới tuyệt vọng, chỉ cần nửa năm.
Đối với tình cảm của anh, mỗi một ngày đều tiêu hoa sạch sẽ, một chút cũng không còn.
“…”