Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Quá lâu.
Lâu đến mức cô đã quên mất thời gian.
Hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, Thời Tiểu Niệm khó khăn duy trì bình tĩnh.
Cung Âu đứng trước mặt cô, cúi người xuống, nhặt đôi giày màu trắng dưới đất lên, anh để đôi giày lên tay mình, rũ mắt nhìn chằm chằm, môi mỏng nhếch lên, giọng trầm thấp: “Con mang đôi giày lớn như vậy à?”
Giọng nói của anh vẫn giống như trước, trầm thấp hấp dẫn.
“...”
Có lẽ đã quá lâu chưa được nghe giọng nói của anh, Trái tim Thời Tiểu Niệm hung hăng chấn động.
Không phải sợ hãi.
Mà là một loại đau đớn không nói ra được.
Trí nhớ của cô quá nhiều quá nhiều, mỗi một đoạn hồi ức đều giống như lóc thịt cô ra gặm nhấm vậy.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn đôi giày kia, sau đó xoay người rời đi, bước chân cứng ngắc, nhưng thái độ lại lạnh lùng tuyệt tình.
Giây phút cô vừa xoay người, cánh tay đã bị Cung Âu nắm lấy.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm nhắm lại, qua mấy giây mới quay đầu nhìn anh.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, lộ ra vẻ bá đạo, nói từng chữ từng chữ: “Giày của em.”
Một câu nói nhẹ nhàng.
Giống như đang trò chuyện vậy.
Thật giống như giữa họ không có nhiều bất hòa như vậy, giống như hôm qua bọn họ còn hòa bình ngồi nói chuyện chung một chỗ với nhau vậy, thật là châm chọc.
Anh làm được, chưa chắc cô không làm được.
Thời Tiểu Niệm cố gắng bình tĩnh lại, lạnh đạm nhìn anh, chậm rãi nói: “Cung tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Cô biết, sau khi trở về trong nước chuyện nhìn thấy Cung Âu cũng là sớm hay muộn.
Thật ra thì câu này, cô đã tập luyện rất nhiều lần trong lòng.
Đã lâu không gặp, Cung Âu, tôi không còn là Thời Tiểu Niệm để cho anh tùy ý làm tổn thương đó nữa.
Mấy chữ đơn giản, nhưng môi của cô vẫn cứng ngắc, dùng hết toàn bộ sức lực của cô.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu nhìn về phía cô càng thâm thúy hơn, sâu thẩm giống như muốn nuốt cô luôn vậy, hồi lâu sau, anh mới trả lời cô từng chữ từng chữ: “Đã lâu không gặp, Thời Tiểu Niệm.”
Thời Tiểu Niệm.
Giọng nói của anh nặng nề như vậy.
“Có thể buông tay được không, Cung tiên sinh?” Thời Tiểu Niệm lãnh đạm hỏi.
Anh vẫn còn đang cầm chặt tay cô, cánh tay cô có vẻ nhỏ bé vô cùng khi nằm trong tay anh.
“Giày của em.”
Cung Âu không có buông tay, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn đôi giày trong tay anh, khinh thường nói: “Tôi không cần.”
Đôi giày đã bị anh chạm qua, cô cũng không có dũng khí cho Tiểu Quỳ mang.
Vẻ khinh thường trong giọng nói của cô chọc giận anh.
Giọng nói hơi tức giận của Cung Âu vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Không cần cái gì? Giày, hay là tôi?”
“...”
Nghe câu này, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn ngây người, đôi mắt nhìn anh tràn đầy kinh ngạc không dám tin, anh lại có thể hỏi ra lời như vậy.
Là ai không cần ai?
Là ai hại cô đến nước này? Là ai suýt chút nữa đã phá hủy cô?
“...”
Ánh mắt Cung Âu nóng bỏng nhìn cô, hơi thở trên người là cao cao tại thượng vừa sinh ra đã có.
Nhớ lại, giữa bọn họ, anh luôn luôn đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Cô đã chán ghét loại hình thức này lắm rồi.
Vậy thì không cần dối trá trình diễn tiết mục bình tĩnh nữa.
Một giây tiếp theo, Thời Tiểu Niệm hung hăng hất tay anh ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh: “Tôi đều không cần!”
Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm muốn đi, Cung Âu lại nắm tay cô một lần nữa, không vui nói: “Thời Tiểu Niệm, em dựa vào cái gì mà không cần tôi? Đã được tôi đồng ý sao?”
Nghe vậy, nỗi oán hận trong lòng Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bị anh đào ra.
“Bốp!”
Cô giơ tay hung hăng quăng lên mặt anh một cái tát không chút do dự nào.
Cung Âu không có né tránh, cứ đứng ở đó như vậy, mặc cho cô đánh lên, chịu một cái tát này.
Mặt anh ngay cả nghiêng cũng không nghiêng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói mang theo bất mãn: “Đã lâu như vậy không gặp mặt, em liền cho tôi một cái tát?”
“Đây là chính anh tìm, trên thực tế, tôi càng muốn giết anh.”
“Giết tôi?”
Trong mắt Cung Âu tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Thời Tiểu Niệm nói, trợn mắt nhìn anh, giờ phút này giọng nói luôn luôn mềm mại lại tràn đầy oán hận: “Cung Âu, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đỡ phải làm tôi chán ghét.”
Lại dám chất vấn cô, dựa vào cái gì không cần anh.
Sao anh lại có thể mặt dày hỏi như vậy? Thật giống như người bị vứt bỏ là anh vậy.