“Em chán ghét tôi?”
Cung Âu hỏi, bên trong đôi mắt đen xẹt qua một tia ngây ngốc, mờ mịt giống như đứa bé vậy.
“Đúng. Cho nên, xin anh biến khỏi tầm mắt của tôi.”
Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi quẹo vào một hướng khác, cô đi rất nhanh, giống như vừa chậm một bước là bị anh làm ghê tởm đến ói ra vậy.
Cung Âu đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng cô, trên gương mặt anh tuấn chỉ còn lại tịch mịch.
Anh đưa tay đè ngực một cái.
Cảm giác rất không thoải mái, cái loại bực bội đó lan tràn đến toàn thân.
Không thể tức giận, không thể tức giận với em ấy nữa.
Thời Tiểu Niệm đi tới cuối hành lang, bỗng nhiên có mấy người vệ sĩ mặc đồ tây màu đen đi về phía cô, ngăn cản đường đi của cô lại.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm lại tức giận không chỗ phát tiết, quay đầu nhìn Cung Âu, Cung Âu đứng ở đó, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu.
“Tôi sẽ không để em đi, Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu nhìn cô, ngước cằm lên, bộ dạng bá đạo lại cuồng vọng.
Lại là như vậy.
Cho tới bây giờ, trong tự điển của Cung gia đều không có hai chữ tôn trọng.
Thời Tiểu Niệm mặc áo khoác đứng ở đó, hai tay bỏ vào túi, đôi mắt trong suốt: “Cung gia mấy người ngoại trừ dùng thủ đoạn hạ cấp như bắt cóc, nhốt như vậy thì không còn gì khác sao?”
Một lần, hai lần đều như vậy.
Muốn làm gì thì làm.
“Tôi không muốn bắt cóc em.” Cung Âu đi tới, đứng trước mặt cô, bên tai phải đeo một viên kim cương, lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt.
“Vậy anh muốn làm gì?” Cho người chặn cô ở đây, không phải bắt cóc thì là cái gì?
“Tôi muốn nhìn em một chút.” Anh đã rất lâu chưa được thấy cô, cô vừa trở về nước, anh đã theo sau.
“Bây giờ anh đã nhìn, tôi có thể đi được chưa?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, đưa tay hất chiếc lá trên vai xuống, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi.
“Em lại muốn đi như vậy?”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, cảm thấy bất mãn với thái độ của cô như vậy.
“Nếu không thì sao, ở lại cùng anh qua tết trung thu sao?” Cô khẽ vuốt mái tóc dài sau lưng, không nhịn được hỏi: “Anh nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ!”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh không nói gì, đột nhiên cô phát hiện, anh không hề khác với lúc trước, vẫn là có thể nói những lời không thể tưởng tượng nổi mà đường hoàng như vậy.
Đối với cô, anh thật đúng là không có chút áy náy nào.
Ánh mắt Cung Âu nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, nhìn kỹ mỗi một chi tiết trên mặt cô, giống như ngọn lửa thiêu qua gò má cô.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được mình đang bị ánh mắt của anh thiêu đến sắp hủy dung nhan.
“Cung Âu, nếu anh còn là một người đàn ông, thì để cho tôi đi, đừng luôn luôn dùng sức mạnh đè ép người khác, thật bỉ ổi.” Thời Tiểu Niệm nhấn mạnh từng chữ từng chữ.
Cung Âu trầm mặc nhìn cô, không nói lời nào, ánh mắt vẫn nóng bỏng.
Lá cây chậm rãi bay xuống, rơi đầy đất.
Hồi lâu sau, Cung Âu nhếch môi, lộ ra một nụ cười tự giễu: “Đã quá lâu không gặp em, tôi cũng hoài nghi mình có phải đàn ông hay không?”
“...”
“Vậy chúng ta cùng đi kiểm tra là được rồi!”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên, anh đi lại gần một bước, ôm cô lên, dùng một tay chặn ngang hông, trực tiếp vác lên vai, bước nhanh ra ngoài.
Đám người vệ sĩ lập tức tránh ra một con đường.
Tầm mắt Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên bị đảo lộn, cả người treo ngược trên vai Cung Âu, ánh mắt khiếp sợ mở to, hai chân đạp loạn, vừa tức vừa hận la lớn: “Cung Âu anh điên rồi? Mau thả tôi xuống! Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh, đừng hy vọng tôi giao con gái cho anh! Đừng hòng!”
Cô không cho là Cung Âu tìm cô vì nguyên nhân khác, chỉ có muốn cướp con gái của cô.
Thân thể Cung Âu bị Thời Tiểu Niệm đạp loạn không nặng không nhẹ vài cái, anh không nhíu mày một chút, một tay vác cô lên tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong phòng quản lý của cửa hàng tổng hợp.
Cung Âu ném cô lên một chiếc ghế sô pha màu đen bằng da thật, Thời Tiểu Niệm mau chóng đứng lên muốn chạy ra cửa trốn, Cung Âu đứng đó như một cây cổ thụ che trời, đưa tay cản cô lại.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể trơ mắt nhìn vệ sĩ đóng cửa lại.
Cô nghe được tiếng khóa cửa.
Trong phòng quản lý chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đứng trong tay Cung Âu hít thở thật sâu, mím chặt môi.
Cô quá hiểu rõ thủ đoạn của Cung Âu, anh sẽ không để cho cô rời đi dễ dàng như vậy, trừ khi nào anh đạt được mục đích.
Thời Tiểu Niệm lui về sau hai bước, cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn Cung Âu: “Được, chúng ta nói chuyện một lúc.”
“Nói sớm như vậy không phải đã xong rồi sao?”
Nếu không phải cô chạy, nếu không phải cô đi, anh cũng sẽ không ra tay để cô có thể nói chuyện thật tốt với anh.
Cung Âu có vẻ đắc ý liếc cô một cái, đôi mắt đen nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhìn bộ dạng đó của anh, Thời Tiểu Niệm liều mạng kềm chế xúc động muốn cãi nhau với anh.
Cô lui về sau hai bước, hai tay bỏ vào trong áo, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi biết tại sao đột nhiên anh tới tìm tôi, nhưng lập trường của tôi chỉ có một, tôi sẽ không nhường con gái cho anh.”
Hai đứa bé, bây giờ cô chỉ có một.
Bất luận như thế nào, cô cũng nhất định phải giữ được Tiểu Quỳ.
“...”
Cung Âu nhìn cô không nói lời nào.
“Nếu như anh muốn gặp con gái, có thể được, nhưng anh phải cho tôi thấy con trai.” Thời Tiểu Niệm dùng hết lý trí của mình nói chuyện con gái.
Cô đã từng cho rằng Cung Âu chính là nhà của cô.
Bây giờ bọn họ có hai đứa con, nhưng lại mỗi người một ngã.
“...”
Cung Âu vẫn không nói lời nào, cứ luôn nhìn cô chằm chằm như vậy.
“Anh bắt tôi vào đây, không phải muốn nói chuyện hai đứa bé sao, tại sao lại không nói lời nào?” Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn đến cả người không thoải mái: “Anh đang nhìn cái gì?”
“Em gầy.”
Đột nhiên giọng nói của Cung Âu vang lên, loáng thoáng mang theo một tia đau lòng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không có một chút cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười: “Cung Âu, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần nói chuyện cũ.”
Những gì xảy ra giữ bọn họ đều là một sự cười nhạo, là một châm chọc cực kỳ to lớn.
Cô có gầy hay không, không liên quan đến anh.
“Vậy thì nói bây giờ.” Cung Âu trầm giọng nói, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, sau đó bước lên hai bước.
Thời Tiểu Niệm lại lui về sau hai bước, cả người đều dựa lên tường.
Không thể lui được nữa.
Cung Âu trực tiếp đứng trước mặt, rũ mắt nhìn cô.
Khoảng cách quá gần làm Thời Tiểu Niệm không thoải mái, cô dán lưng lên tường, trong mắt chợt lóe lên tia hoảng hốt rồi biến mất, cố bình tĩnh mở miệng: “Đúng, bây giờ chúng ta chỉ cần nói về hai đứa bé.”