Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“Ngực của em lớn hơn.”
Tầm mắt của Cung Âu nhìn vào nơi đẫy đà đang phập phồng của cô, ánh mắt càng sâu thẳm, giọng nói khàn khàn hấp dẫn.
“...”
Thời Tiểu Niệm cho là mình nghe lầm, khiếp sợ nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
“Em gầy, nhưng bộ ngực lớn hơn.” Cung Âu nói, từ ngữ lộ liễu.
“Bốp!”
Thời Tiểu Niệm lại nâng tay lên cho một cái tát.
Cung Âu vẫn không tránh, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm: “Em thích đánh tôi như vậy sao?”
Đã lâu như vậy chưa gặp lại cô, cô lại cho anh một cái tát lại một cái tát.
“Anh thiếu bị đánh. Đánh anh là nhẹ, anh còn nói những lời như vậy nữa, tôi liều mạng....”
Thời Tiểu Niệm vừa nói được một nửa, bị nghẹn vào cổ họng, ngơ ngác đứng ở đó, cả khuông mặt trắng bệch.
Cô cứng đờ cúi đầu xuống.
Chỉ thấy bàn tay thon dài của Cung Âu cách lớp áo khoác đặt trước ngực cô, nắm trong tay, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn chằm chằm, cực kỳ thâm thúy.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn ngây người.
Thời gian giống như hoàn toàn ngừng lại vậy.
Cung Âu không cam lòng với chỉ đặt lên, xương ngón tay giật giật.
“Cung Âu.....”
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn nổi điên.
Trong phòng quản lý yên tĩnh vang lên tiếng kêu đầy oán hận của Thời Tiểu Niệm, cô dùng sức đẩy Cung Âu ra, đôi mắt tràn đầy lửa giận, lớn tiếng hét: “Cung Âu! Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Có phải Cung gia mấy người chỉ giỏi làm nhục người khác hay không, cướp con trai của tôi còn chưa đủ, còn muốn nhục nhã tôi bao lâu? Có phải muốn chà đạp tôi xuống lòng đất mấy người cam tâm hay không? Tôi không phải món đồ chơi của Cung gia mấy người!”
Quăng cô đi, lại còn làm như vậy với cô....
Nghe vậy, Cung Âu nhíu mày lại, trên gương mặt tràn đầy thành thật nhìn cô: “Ai nói tôi đang nhục nhã em? Em nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng chưa có quát em mà.”
Anh nhớ.
Anh muốn bắt đầu ôn nhu với cô, anh cố hết sức khống chế tính tình của mình.
“Không phải nhục nhã vậy anh đang làm gì?”
“Tôi chỉ là muốn sờ nó.” Đã rất lâu chưa có sờ.
“....”
Thời Tiểu Niệm như bị sét đánh không nói được một lời.
Chỉ là.... muốn.... sờ một cái?
Sờ người bạn gái bị mình bỏ lúc trước, anh quả thật là càng ngày càng biến thái.
Cung Âu thật sâu nhìn gương mặt cô chằm chằm, trầm thấp hỏi: “Tại sao em lại tức giận như vậy?”
Tại sao?
Anh lại còn hỏi tại sao.
Cung Âu đi về phía cô, Thời Tiểu Niệm lập tức phòng bị bước vài bước sang bên cạnh, trợn mắt nhìn anh giống như đề phòng sói vậy: “Anh đừng lại đi! Cung Âu, có phải tinh thần của anh lại xảy ra vấn đề hay không, anh đã có vị hôn thê, còn cưỡng ép mang tôi đến nơi này, lại không nói chuyện đứa bé, anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, kềm chế tức giận trong mắt, nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ từng chữ: “Thời Tiểu Niệm, tôi không thích em nói tinh thần tôi có vấn đề.”
Câu này, mang theo một chút tức giận.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh cảm thấy hơi khó hiểu, lúc trước, nếu cô nói như vậy, Cung Âu đã sớm tức giận đập hết đồ dùng trong nhà, lần này, anh lại không tức giận sao?
À, đúng, sao cô lại quên, Mona đã chữa hết chứng bệnh rối loạn hoang tưởng của anh.
Hẳn là có thể kềm chế tính tình hơn trước kia đi?
“Em ngồi xuống, chúng ta trò chuyện!”
Cung Âu nói từng chữ từng chữ, giọng hơi cứng ngắc, cố gắng đè nỗi tức giận xuống.
“Nếu như anh không phải muốn nói chuyện đứa bé, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để trò chuyện hệt, thả tôi đi ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
Cô cũng không biết bây giờ Cung Âu muốn làm gì.
“Tôi muốn biết cuộc sống của em sau khi rời khỏi tôi.”
Cung Âu nói, giọng mạnh mẽ.
Không phải là anh không nghe chuyện hai đứa bé, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn gnhe cô nói.
Nửa năm kia, làm sao cô sống được.
Còn ba tháng, cô sống như thế nào ở Tịch gia chứ.
“Anh cảm thấy hứng thú với cuộc sống của tôi?” Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn anh, cuộc sống của cô như thế nào, anh không biết sao?
Hay là muốn nghe lại một lần để thỏa mãn sự biến thái trong lòng anh?
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm sang bên cạnh đứng, kéo xa khoảng cách với anh, sau đó lạnh lùng nói: “Có phải tôi nói xong anh sẽ thả tôi đi hay không?”
“Được!” Thời gian dài như vậy, anh có thể nghe cô nói rất lâu.
“Sống không bằng chết.” Thời Tiểu Niệm nhần mạnh từng chữ từng chữ, không nói tiếp gì nữa.
“...”
Cung Âu nhìn cô chăm chú, trong ngực mạnh mẽ rung động một cái, đôi mắt nhìn cô không rời.
Sống không bằng chết.
Là tại anh, nếu như không phải anh vẫn luôn không tìm được cô, cô cũng sẽ không bị nhốt trên tháo cao suốt nửa năm, cũng sẽ không sinh đứa bé một mình.
Cung Âu nhìn gò má của cô chằm chằm, Thời Tiểu Niệm đứng đó oán hận nhìn anh, hận ý trong mắt rõ ràng như vậy, làm anh nghĩ đến cái giường ở tháp cao, trên đó khắc rậm rạp chằn chịt chữ, tất cả đều là “Tôi hận anh.”
Anh đã làm sai rất nhiều chuyện.
Anh không muốn lại sai nữa!