Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên ánh mắt sâu thẳm, đi về phía trước hai bước, nắm tay Thời Tiểu Niệm đè cô lên tường, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, phát tiết nỗi nhớ nhung của mình gần một năm.
Còn chưa hôn được bao lâu, Thời Tiểu Niệm dùng hết sức đẩy anh ra, Cung Âu mạnh mẽ đè cô lại, Thời Tiểu Niệm cầm lấy tay anh cắn mạnh xuống không để ý gì cả.
“A.”
Cung Âu bị cắn đau, nhẹ kêu lên một tiếng.
Thời Tiểu Niệm giống như không cảm giác được anh đang đau đớn vậy, tiếp tục dùng sức cắn, chết cũng không nhả, cô tập trung hết tất cả nỗi hận của mình lại một điểm này.
“...”
Cung Âu nhìn cô cắn mình, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng không có đẩy cô ra.
Vừa cắn một cái xuống, Thời Tiểu Niệm cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cô nghĩ đến những nổi khổ sở lúc mình mang thai, mỗi một lần khi cô đau đến không muốn sống, cô cũng muốn độc ác cắn một cái lên người Cung Âu như vậy.
Đây là anh thiếu cô.
Cho đến khi nếm được một mùi máu tanh trong miệng, lúc này Thời Tiểu Niệm mới nhả ra, trên đôi môi mềm mại dính theo vết máu, bên mu bàn tay của anh là một dấu răng đỏ tươi, máu chảy ào ạt.
“Em hận anh như vậy sao?” Cung Âu nhìn vết răng đang rỉ máu trên tay mình hỏi.
“Đúng, tôi hận không được nhai xương, hút máu của anh, anh trả con trai cho tôi.... a!”
Đột nhiên Cung Âu đưa tay đè ót cô lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, ngậm hết toàn bộ vết máu trên môi cô vào miệng, hôn điên cuồng.
Nụ hôn tràn đầy mùi máu tanh không có chút gì lãng mạn cả.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa trong ngực anh, trên răng cắn loạn không để ý gì cả, cô không biết là cắn trúng môi của mình, hay là lưỡi của anh, chỉ biết là môi của cô bị chặn thật kín, mùi máu tanh giữa môi hai người càng ngày càng đậm, giống như không thể rửa sạch được.
Anh vẫn như là không cảm giác được đau đớn, năm ngón tay vùi thật sâu vào trong tóc cô, môi lưỡi dây dưa như say như cuồng, hận không thể nuốt cô vào trong thân thể, bá đạo hôn, phách lối hôn.
Đã lâu như vậy.
Giữa môi Thời Tiểu Niệm lại tràn ngập hơi thở của Cung Âu một lần nữa, hơi thở mãnh liệt như vậy.
“A... ưm....”
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, muốn đẩy anh ra, nhưng không giãy dụa khỏi ngực anh được, chỉ có thể bị anh ôm lấy, môi của cô lại bị anh hôn điên cuồng giày xéo lần nữa.
Dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống giữa môi hai người, xung quanh tràn đầy hơi thở điên cuồng mờ ám.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thời Tiểu Niệm cũng giãy khỏi ngực anh được, trên môi hai người dính máu tươi, mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm rối tung, cô hận đến nghiến răng: “Đủ chưa? Cung Âu, có phải anh điên rồi hay không!”
“...”
Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, vết máu trên môi thật chói mắt.
Anh nghĩ anh cũng thật là bệnh hoạn, nhìn cô nhục mạ mình, anh lại cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ vì cô đứng trước mặt mình.
“Anh muốn đùa giỡn cái gì? Bỏ tôi, lại tới đùa giỡn tôi sao? Muốn dùng cách như vậy cướp con gái lại sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ!”
Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn anh, cả người gần như là cuồng loạn: “Anh nghĩ anh là ai? Anh cho là tôi sẽ còn bị anh lừa gạt sao? Cho dù tôi là một đứa ngốc, cũng bị anh dạy dỗ thông minh rồi.”
Mỗi một chữ cô nói đều tràn đầy oán hận.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô.
Nếu như ở đây có con dao, anh nghĩ nhất định cô sẽ cầm llen6 đâm vào ngực anh không chút nghi ngờ nào.
“Không phải tôi muốn cướp con gái, tôi là muốn cướp em lại!”
Cung Âu không che giấu mục dích của mình chút nào.
“Cướp tôi lại?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ: “Anh đã bỏ tôi.”
“Tôi hối hận!”
Hối hận đến như chuyện đương nhiên vậy, cũng chỉ có Cung Âu anh.
Nhìn gương mặt anh tuấn của anh, Thời Tiểu Niệm cười nhạo một tiếng, ánh mắt lướt qua tai trái của anh: “Cung Âu, anh dựa vào cái gì cho là anh hối hận thì tôi phải trở về bên anh? Anh nhìn một chút xem bây giờ bộ dạng của anh như thế nào, không nam không nữ. Loại người đê tiện như anh để lại cho Mona đi, tôi không chịu nổi!”
“...”
Nghe vậy, thân thể Cung Âu hoàn toàn cứng đờ, bàn tay khoác lên tóc cô buông lỏng, máu tươi rơi xuống từng giọt từng giọt, lặp lại lời nói của cô: “Không nam không nữ?”
“Có người đàn ông chân chính nào sẽ mang bông tai như vậy chứ!” Thời Tiểu Niệm cười lạnh, cố gắng châm chọc: “Còn mạnh mẽ làm đám hỏi như vậy, sau khi anh với Mona ở chung một chỗ đã thay đổi thẩm mỹ thành như thế này sao? Vậy thật là bi thương nha.”
“...”
Cung Âu mím chặt môi, đưa tay sờ lên lỗ tai mình.
“Cung Âu, tôi cầu xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi muốn khi nhớ lại Cung Âu, là cái người bị rối loạn hoang tưởng đó, như không phải một tên không nam không nữ như bây giờ!”
Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, cay nghiệt vô cùng.
“...”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào, thậm chí không có chút biểu tình gì trên mặt.
Không tức giận, cũng không phát điên.
Chỉ còn lại yên lặng.
Đột nhiên cửa phòng quản lý bị đẩy ra, Phong Đức đứng ở đó: “Thiếu gia...”
Thấy cửa mở, Thời Tiểu Niệm lập tức xông ra, mấy người vệ sĩ muốn cản cô lại, Phong Đức bí ẩn nhích lại gần bên cạnh đám vệ sĩ.
Thời Tiểu Niệm cảm kích nhìn gương mặt hiền hòa của Phong Đức, sau đó mau chóng chạy ra ngoài không để ý gì cả.
Mấy người vệ sĩ thấy vậy, nhìn Cung Âu một cái.
Cung Âu đứng tại chỗ, không có ra bất cứ mệnh lệnh nào, bọn họ cũng không đuổi theo.
Phong Đức đi vào phòng quản lý, nhìn vết thương trên tay Cung Âu, không khỏi nhíu mày lại.
Cung Âu đứng đó, đôi mắt đen nhìn mặt đất chằm chằm, vuốt ve tai phải của mình.
Hồi lâu sau, anh lấy bông tai kim cương xuống, trên tai có một vết thương nghiêng ngả, rất xấu xí, nhìn một cái đã thấy lỗ tai đã từng bị xé rách, vết thương còn chưa lành lại, dấu vết rõ ràng như vậy.