Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 677: Chương 677: Chương 358: Phong Đức, tôi đói 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

“Thiếu gia, nói chuyện sao rồi?”

Phong Đức hỏi.

“Cô ấy rất hận tôi.”

Cung Âu rũ mắt nhìn bông tai, không nam không nữ sao?

Anh sợ cô giật mình khi nhìn thấy vết thương trên lỗ tai anh, cho nên mới đeo bông tai.

Kết quả lại bị chê cười đến như vậy.

“...”

Phong Đức nhìn vết thương máu tươi đầm đìa trên tay Cung Âu, thầm nghĩ, có thể nhận ra nỗi hận của cô sâu bao nhiêu.

Lúc trước thiếu gia bị roi đánh thương rất nghiêm trọng, mới khôi phục chưa bao lâu, lại bị thương, còn là do Thời tiểu thư làm.

Phong Đức thở dài thật sâu, sau đó hỏi: “Thiếu gia, vậy cậu có nói khoảng thời gian sau khi cậu và Thời tiểu thư chia tay đến nay, cậu đã làm những gì chưa?”

Chuyện của anh có gì đáng để nói?

“Thiếu gia, cậu không nói rõ ràng với Thời tiểu thư, cô ấy sẽ không biết cậu đã làm bao nhiêu chuyện vì cô ấy, làm sao cô ấy lại có thể nói với cậu những gì cô ấy đã trải qua chứ. Cô ấy chỉ biết hận cậu, cảm thấy cậu cùng phe với Cung gia.”

“Vậy sao?”

Cung Âu trầm giọng hỏi ngược lại.

“Vâng.”

Phong Đức đứng ở đó không nói gì, nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu cảm thấy thật vô lực.

Không trách lại có thể cãi nhau thành như vậy, thì ra, thiếu gia không hề giải thích, làm ông nhìn cũng cảm thấy gấp chết người.

Cung Âu lui về sau hai bước, ngồi lên ghế sô pha, khẽ vuốt bông tai, môi hơi nhếch lên, đôi mắt u tối không có chút ánh sáng.

Bộ dạng cực kỳ tịch mịch.

Phong Đức đứng ở đó không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Thiếu gia, hay là để tôi đi giải thích với Thời tiểu thư giúp cậu đi.”

Thời tiểu thư đối xử với ông cũng được xem như là tốt, thật khách sáo.

Cung Âu ngồi ở đó, cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn bông tai chăm chú, giống như không có nghe được lời nói của ông vậy.

Hồi lâu sau, anh nói: “Phong Đức.”

“Thiếu gia cần gì sao?”

“Tôi đói.” Cung Âu nói chậm rãi, âm u tịch mịch.

“Tôi lập tức đi chuẩn bị cho thiếu gia.” Phong Đức vừa nói xong liền xoay người muốn đi.

“Tôi không muốn ăn.”

“A?” Phong Đức sững sốt.

Cung Âu rũ mắt nhìn vết thương trong tay, môi mõng khẽ mở: “Phong Đức, tôi đã bị đói rất lâu.”

Một câu bi ai như vậy.

Giống như dân chạy nạn lâu năm, chỉ có thể nhìn nơi nơi tan hoang, không có thức ăn để no bụng.

“...”

Phong đức ngơ ngẩn, thật lâu sau mới phản ứng lại được, Cung Âu nói không phải là đói bụng kia.

Mà là bởi vì Thời tiểu thư đối xử với anh như vậy.

Sớm biết như vậy, lúc đầu cần gì phải.

Lúc đó người không để ý gì hết muốn chia tay là thiếu gia, bây giờ người hối hận cũng là thiếu gia. Thật không biết lúc đầu vì sao thiếu gia lại phải quyết liệt bỏ rơi Thời tiểu thư như vậy.

...

Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy nhanh như bay, cuối cùng thắng gấp ngừng ở ven đường.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế tài xế, vững vàng nắm chặt tay lái, đôi mắt đỏ bừng nhìn thẳng về phía trước.

“Không phải tôi muốn cướp con gái, tôi muốn cướp em lại!”

“Cướp tôi lại? Anh đã bỏ tôi.”

“Tôi hối hận!”

Hình ảnh Cung Âu mạnh mẽ hiện lên trước mắt cô, Thời Tiểu Niệm hận đến máu trong người cũng sôi trào, không phải là chưa từng nghĩ tới đi trả thù Cung Âu, muốn cho anh hối hận vì đã đối xử với cô như vậy.

Nhưng bây giờ, anh đã hối hận như vậy.

Hối hận đến tùy tiện như vậy.

Nhưng mà anh có từng nghĩ đến, bởi vì anh, cô đã bị thương bao nhiêu hay không? Chỉ một câu hối hận nhẹ nhàng như vậy sao có thể bù đắp được, anh dựa vào cái gì có thể dễ dàng hối hận như vậy.

Là mưu kế của Cung Âu anh đi?

Cô vừa về nước, đầu tiên là điện thoại của Cung phu nhân gọi đến, tiếp theo là đột nhiên Cung Âu xuất hiện.

Rõ ràng bỏ cô rồi lại bắt đầu dây dưa, hay là anh biết không thể mạnh mẽ cướp được, nên mới dùng cách như vậy tiếp cận cô, muốn cướp con gái của cô?

Cô sẽ không để cho anh được như ý, kiên quyết không được.

Cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, đi tin tưởng những lời thề non hẹn biển của Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm cầm tay lái, móng tay đâm vào thật sâu, ánh mắt càng đỏ bừng hơn.

Lầu tám tòa nhà C ở Thiên Chi Cảng, một căn phòng trọ kiểu Châu Âu dài năm trăm mét vuông.

Thời Tiểu Niệm không biết mình làm sao về nhà được, vừa đẩy cửa ra, cả người cô giống như bị rút hết sức lực, xụi lơ ngã lên ghế sô pha, đôi mắt ửng đỏ trống rỗng nhìn về phía, hai hàng mi rung động.

“Tiểu Niệm đã trở về rồi sao?”

Nghe được tiếng động, mẹ Từ Băng Tâm lập tức ra khỏi phòng ngủ, trên người mặc một chiếc đầm rộng rãi uyển chuyển, phía trên thêu những đóa hoa sen, khoác áo ngoài, bên trong giọng nói lộ ra vẻ vui sướng.

“Con đã trở lại, mẹ.”

Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sô pha ngồi dậy, gắng gượng lộ ra nụ cười.

“Mua cái gì vậy?” Từ Băng Tâm ngồi bên cạnh, đưa tay ôm lấy cô.

Mua cái gì?

Không mua gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.