Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Không có chỉ đi dạo một chút, con hơi mệt, nên trở về trước.”
“Con mệt mỏi?” Nghe vậy, Từ Băng Tâm lập tức khẩn trương đưa tay sờ mặt cô, dò lên trán: “Là khó chịu chỗ nào? Bây giờ mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”
Từ Băng Tâm đã mất đi Tịch Ngọc, nên đối với Thời Tiểu Niệm vô cùng khẩn trương, rất sợ cô lại có vấn đề gì.
“Con không sao, nghỉ ngơi một chút là được.” Thời Tiểu Niệm trấn an bà: “Tiểu Quỳ thế nào ạ?”
“Uống sữa xong đã ngủ rồi.” Từ Băng Tâm nói, trên mặt vẫn tràn đầy lo âu nhìn Thời Tiểu Niệm: “Con thật không cần đi khám bác sĩ sao?”
“Thật không cần.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, không muốn để cho mẹ nhìn ra tinh thần của mình không đúng, liền nói: “Vậy con về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Được, mau đi ngủ một chút, đến bữa trưa mẹ sẽ gọi con.”
Từ Băng Tâm vô cùng cưng chiều và dung túng Thời Tiểu Niệm, chỉ cần Thời Tiểu Niệm bình an, cô nói cái gì thì là cái đó.
“Dạ.”
Thời Tiểu Niệm hôn nhẹ một cái lên mặt bà, sau đó đứng lên đi về phòng, bỗng nhiên, cô dừng bước lại nhìn Từ Băng Tâm: “Mẹ, mấy hôm nay có ai xa lạ ra vào khu này không mẹ?”
Hẳn là Cung gia sẽ không mạnh mẽ cướp đi?
“Con lo lắng Cung gia sao? Yên tâm, mặc dù Thiên Sơ không đi chung với chúng ta, nhưng nó đã an bày xong hết tất cả, chúng ta có thể tùy lúc nhìn thấy an ninh của Thiên Chi cảng, có gì không đúng cũng sẽ thấy được trước tiên.” Từ Băng Tâm nói, bà cũng không có bất cứ hảo cảm nào với Cung gia.
Nói thế nào bà cũng mất đi một đứa cháu trai.
Ý của Tịch Kế Thao là duy trì hòa bình với Cung gia như vậy, sinh đôi một nhà một đứa, dù sao giữa hai bên cũng là có quan hệ máu mủ.
Nhưng nếu Cung gia thật sự khi dễ người quá đáng, cho dù Tịch gia dốc hết tất cả sức lực cũng tuyệt đối không hèn yếu.
“Dạ, vậy thì tốt.”
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, đi về phòng mình.
Cô nằm trên giường lớn, chôn mặt vào trong chăn, nhắm mắt lại, ép buộc mình đi vào giấc ngủ.
Ngủ, những hình ảnh đau khổ kia sẽ không hiện lên trước mắt cô nữa.
Cô mơ một giấc thật là dài.
Trong mơ, cô đi ra khỏi phòng, trong phòng khách truyền tới tiếng của đứa bé kêu “A a nha nha”, cô đi tới, nhìn thấy hai đứa bé bò tới bò lui trên thảm, một đứa là Tiểu Quỳ cười đến rất vui vẻ, một đứa là con trai của cô.
Nhưng mà cô không nhìn thấy rõ gương mặt của nó.
Cô đi về phía trước, muốn nhìn thấy rõ gương mặt của bé, nhưng từ đầu đến cuối quanh thân đứa bé giống như được che bởi một lớp sương mù vậy, làm sao cũng không nhìn rõ được.
Cô gấp gáp muốn thổi tan sương mù trên mặt bé, sau đó một bàn tay thon dài đưa tới, ôm lấy hai đứa bé, xoay người rời đi.
Là Cung Âu.
Cung Âu bình thường lại vô tình.
Bóng lưng của anh cao lớn mà lạnh lùng, ôm đứa trẻ quay đầu đi không thèm nhìn lại.
Cô gấp gáp muốn đuổi theo, nhưng làm sao cũng không theo kịp buoco71 chân của anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi xa....
“Đừng, đừng mà! Trả con cho tôi!”
Thời Tiểu Niệm bừng tỉnh khỏi giấc mơ, từ tên giường bật dậy, nhìn căn phòng trước mắt, cô mới nhận ra mình chỉ là đang nằm mơ mà thôi.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, trên mặt dính đầy mồ hôi lạnh, ngay cả tóc cũng bị ướt nhẹp.
Cô thừa nhận, cô không có cảm giác an toàn.
Thiên Sơ cùng Hạ Vũ đều nói cô đã trở nên kiên cường hơn, nhưng cho dù kiên cường thế nào cũng không thể áp chế được nỗi sợ hãi và bất an mà Cung gia cho cô.
Thời Tiểu Niệm vén chăn xuống giường, đi tới căn phòng bên cạnh.
Nữ giúp việc cùng hộ lý chuyên nghiệp đang nhỏ giọng trò chuyện bên tường, mà Tiểu Quỳ đang nằm torng nôi ngủ thật ngọt ngào.
Thời Tiểu Niệm đi tới, rũ mắt nhìn con gái của mình.
Tiểu Quỳ hít thở nhẹ nhàng, ánh mắt nhắm lại thật chặt, lông mi rất dài, miễng nhỏ hơi hé mở.
Thấy con gái, bất an trong lòng Thời Tiểu Niệm mới giảm bớt một ít.
Tiểu Quỳ là toàn bộ ánh mặt trời của cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm đưa tay nhẹ nhàng cạm vào quả đấm nhỏ của bé.
Yên tâm, mẹ sẽ không để cho con rời đi, tuyệt đối sẽ không.
Nếu như có thể, nhất định mẹ sẽ mang anh con về.
Ra khỏi phòng ngủ của con gái, Thời Tiểu Niệm đi tắm, làm cho tinh thần của mình tốt hơn một chút, sau đó đi vào phòng sách, mở máy tính xách tay ra, xử lý hình vẽ trong truyện, sửa đổi đường cong, cộng thêm bối cảnh.
Điện thoại bên cạnh reo lên.
Thời Tiểu Niệm một tay cầm điện thoại một tay di chuyển con chuột: “Xin chào.”
“Thời tiểu thư, tôi là Phong Đức.” Giọng nói hiền hòa lễ độ của Phong Đức vang lên trong điện thoại.
“...”
Bàn tay đang cầm con chuột của Thời Tiểu Niệm ngừng lại.
Đầu năm nay tin tức không đáng giá tiền như vậy sao, cô mới vừa lộ diện một cái, ai cũng có thể biết số điện thoại của cô được.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ đối mặt tất cả, nhưng cũng không phải thường xuyên đối mặt như vậy nha.
Bên cô im lặng không nói lời nào, Phong Đức tiếp tục: “Thời tiểu thư, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Thời Tiểu Niệm luôn luôn tôn kính Phong quản gia, nghe vậy lập tức nói: “Phong quản gia, cậu cứ nói.”
“Thiếu gia hẹn cô đi ăn bữa cơm tối, muốn nói rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong nửa năm nay, để có thể hóa giải mọi hiểu lầm.” Giọng của Phong Đức ôn hòa, không có một chút vẻ mạnh mẽ nào, làm cho người khác khó mà từ chối.
Giữa cô và Cung Âu có hiểu lầm gì chứ?
“Xin lỗi, Phong quản gia, tôi rất bận, không có thời gian.” Thời Tiểu Niệm trực tiếp từ chối.
“Thời tiểu thư...”
“Phong quản gia, nếu như cần nói chuyện của hai đứa bé, tôi nguyện ý lắng nghe, nhưng chỉ đồng ý nói với ông.” Cô và Cung Âu không thể nói chuyện với nhau được, cô cũng không muốn gặp lại anh, như vậy sẽ làm cô bùng nổ nỗi oán hận liên tục.
“Nhưng mà...”
“Xin lỗi, Phong quản gia, tôi phải ăn cơm, gặp lại sau.”
Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm không chờ Phong Đức trả lời liền cúp điện thoại, cực kỳ nhức đầu.
Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại qua bên cạnh, tiếp tục xử lý truyện tranh, trong lòng lại hơi bất an.
Bỗng nhiên, màn hình máy tính ngừng lại, Thời Tiểu Niệm sửng sốt, liều mạng di chuyển con chuột cũng vô ích, đột nhiên màn hình tối đen.
“...”
Có lầm hay không?
Máy vi tính này cô mới mua, nghe nói hệ thống này là thích hợp để xử lý hình ảnh nhất toàn thành phố này.
Lại chưa được bao nhiêu ngày đã hư, xem ra hệ thống khoa học kỹ thuật của N.E nghiên cứu cũng chẳng ra gì.