Từ Băng Tâm không ngừng gắp thức ăn vào chén cô: “Tiểu Niệm, ăn nhiều một chút, nhìn con gầy, nào có người mới sinh mới ba tháng mà gầy như vậy.”
“Gầy thì tinh thần tốt vô cùng.”
Thời Tiểu Niệm cười một tiếng.
Điện thoại để một bên đột nhiên sáng lên, là một tin nhắn ngắn từ số lạ.
Thời Tiểu Niệm, muốn lấy lại dữ liệu đến tìm tôi!
Thời Tiểu Niệm cắn đũa trong miệng, dùng sức mà cắn.
Hay là anh dùng số này?
Điện thoại tiếp tục vang lên, là Mộ Thiên Sơ gọi tới.
Thời Tiểu Niệm gác đũa, cầm điện thoại đứng lên, đi tới một bên nói: “Thiên Sơ, thế nào?”
“Cung Âu cướp nên tất cã dữ liệu của em đều bị lấy đi hết.” Mộ Thiên Sơ áy náy nói: “Xin lỗi, Tiểu Niệm.”
Đều bị lấy đi.
Khó trách Cung Âu nhắn tin như vậy, anh từ trước đến nay đều tự cho mình bất phàm, đây là muốn chờ cô đi cầu xin anh sao?
“Sao có thể trách anh, những thứ này là sở trường của Cung Âu, rất khó ganh đua cao thấp với anh ta.”
Kết quả này, Thời Tiểu Niệm đoán được.
Thời Tiểu Niệm nói: “Cứ vậy đi. Xin lỗi Thiên Sơ, anh bận rộn như vậy còn phải giúp em làm những chuyện này.”
Cô dứt lời, bên kia đột nhiên im lặng.
Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng ăn, tay cầm điện thoại, đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi khẽ run: “Thiên Sơ?”
Yên lặng hồi lâu, thanh âm của Mộ Thiên Sơ truyền tới: “Tiểu Niệm, em khách khí với anh như vậy sẽ khiến anh không vui.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mỉm cười: “Được, không khách khí với anh, vậy em ăn cơm trước, anh cũng đi làm việc đi, nhớ ăn ba bữa đúng giờ.”
“Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ trầm thấp gọi tên cô.
“Ừ?”
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại.
“Đừng đi tìm Cung Âu lấy lại dữ liệu.” Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm luôn ôn nhu vào khắc này trở nên lạnh như băng, tựa như đang ra lệnh với cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm không quá thích ứng với giọng nói anh như vậy, trong lúc nhất thời ngẩn người tại chỗ.
Ánh mặt trời trước cửa sổ chiếu vào người cô, chiếu sáng má cô.
Nhận ra giọng nói của mình hơi nặng, Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, khôi phục vẻ ôn nhu trước sau như một: “Anh không hi vọng em dây dưa một chỗ với Cung Âu nữa, đây đối với em mà nói là không phải chuyện tốt, em cũng biết cậu ta muốn đính hôn.”
Đính hôn?
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến nụ hôn hôm nay ở phòng quản lí của bách hóa, một nụ hôn xen lẫn máu tươi.
Nghĩ đến cũng đủ chán ghét.
“Anh biết, em không biết anh ta giữ dữ liệu, càng không đi cầu xin anh ta.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Ở trong mắt cô, Cung Âu và Cung gia đều là rắn độc mãnh thú.
Đời này, cô sẽ không đi cầu xin Cung Âu.
“Ừ, vậy em ăn cơm đi.” Mộ Thiên Sơ ôn nhu nói.
“Được, gặp sau.”
Thời Tiểu Niệm đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được thanh âm Mộ Thiên Sơ vang lên bên tai cô: “Tiểu Niệm, đừng để anh lo lắng nữa.”
Thanh âm của anh cực kì trầm thấp.
“Anh yên tâm, em biết tự chăm sóc mình, theo người Cố gia.” Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng ăn nói, cả người tắm dưới ánh mặt trời.
“Em biết anh không chỉ nói đến việc này.”
Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói, cũng không nói gì thêm với cô, lập tức cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn điện thoại, trong mắt có vẻ áy náy, sao cô không biết ý của Mộ Thiên Sơ, anh sợ cô lại dây dưa với Cung Âu, sợ cô mềm lòng lại tha thứ.
Coi như không có Cung Âu, cô cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Mộ Thiên Sơ.
Đời này, cô nợ Mộ Thiên Sơ.
“Là Thiên Sơ gọi tới?” Từ Băng Tâm ngồi trước bàn ăn, mặt đầy nụ cười nhìn Thời Tiểu Niệm, chế nhạo cô: “Nhìn các con một ngày gọi mấy cuộc điện thoại, mẹ cũng ngửi thấy mùi yêu.”
“Không có, mẹ, con nhờ Thiên Sơ giúp con.”
Thời Tiểu Niệm cắt đứt ảo trưởng bay phất phới trong đầu bà, ngồi xuống trước bàn ăn.
“Cậu ấy tốt bao nhiêu, tại sao con luôn kháng cự?” Từ Băng Tâm không hiểu suy nghĩ của Thời Tiểu Niệm.
“Mẹ, con không xứng với Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm nói: “Sau này đừng nói chuyện này nữa, tránh cho Thiên Sơ lúng túng.”
“Người lúng túng là con đó.”
“…”
“Mẹ nghe cha con đề cập tới, ông nói, Thiên Sơ là một nhân tài, cho dù không có Tịch gia cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình, không phải vì con, cậu ấy sẽ không ở lại đây.” Từ Băng Tâm nói, bà hi vọng Thời Tiểu Niệm có thể ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm, cho dù ai đi nữa cũng cảm giác được đó là tình cảm gì.
Giao con gái cho một người đàn ông ôn nhu như vậy, bà mới yên tâm.
Thời Tiểu Niệm nghe Từ Băng Tâm nói, càng nghe càng không được tự nhiên, lập tức đứng lên nhàn nhạt nói: “Mẹ, con ăn xong rồi, thừa dịp Tiểu Quỳ chưa thức, con đi xử lí công việc một chút.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người bước đi.
Ở Itali ba tháng, mỗi lần vừa nhắc tới chuyện cô và Mộ Thiên Sơ liền tìm cớ đi.
Mỗi lần nói đến tình cảm của Mộ Thiên Sơ đối với cô, cảm giác áy náy của cô càng sâu.
Thời Tiểu Niệm trở lại thư phòng, bận bịu suốt hai ngày.
Giữa chừng, cô còn phải nhìn thời gian chăm sóc con gái.
Cô đã đáp ứng nộp bản thảo đúng hạn, không thể nói không giữ lời, không thể lấy công việc mình làm trò đùa.
Tất cả dữ liệu đều bị mất, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể vẽ lại lần nữa, lần này, cô đã có kinh nghiệm, không đăng kí Internet nữa.