Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Ban đêm.
Trong thư phòng an tĩnh chỉ còn bóng đèn dài.
Cô đeo mắt kiếng, ngón tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, vẽ bản thảo một lần nữa.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
“…”
Thời Tiểu Niệm xử lí xong một trang manga, ngáp hai cái, trong đầu ngày càng hỗn loạn, không được.
Phải hoàn thành.
Thời Tiểu Niệm uống một ly nước đá, lên tinh thần tiếp tục làm việc.
Càng mệt mỏi càng khổ, cô càng thống hận Cung Âu.
Người đàn ông này là cao thủ hành hạ cô.
2h30’ rạng sáng, Thời Tiểu Niệm rốt cuộc vẽ xong toàn bộ, cô dè dặt chép dữ liệu qua USB.
Đại công cáo thành.
Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đọc sách đứng lên, xoa xoa cái cổ đau nhức không dứt.
Ngủ.
Thời Tiểu Niệm đi ra, tay đè dạ dày mình, môi nhép nhép.
Hơi đói.
Thời Tiểu Niệm vào nhà bếp, mở tụ lạnh, chỉ thấy bên trong trống trơn.
Mẹ chú trọng dinh dưỡng, không giữ thức ăn qua đêm, thức ăn ở đây đều mua tươi, làm tươi.
Cô không muốn ăn bánh mì kia, trở lại nước cô muốn ăn đồ nóng.
Nhớ tới, đã rất lâu cô chưa ăn đồ vặt trong nước, đột nhiên rất muốn ăn, không biết bây giờ còn không.
Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, thay một đôi giày, mặc một áo khoác đỏ, đeo túi ra ngoài.
Thiên Chi Cảng vào rạng sáng cực kì yên lặng, sắc trời đen, ngay cả ngôi sao nhỏ cũng không có, nhưng ánh đèn sáng ngời, rơi vào người cô.
Không khí hơi lạnh.
Một tay Thời Tiểu Niệm cầm túi, một tay cầm áo khoác, người đi dưới đèn đường, nhìn tiểu khu Thiên Chi cảng dưới màn đêm rạng sáng.
Không giống những lần nhìn trước kia.
Thiên Chi Cảng vào rạng sáng có vẻ phong tình, đẹp đẽ đến an tĩnh, làm tâm tình người ta phá lệ trở nên ôn hòa.
Đã rất lâu không có tâm tình như vậy.
Đại khái là đã qua khoảng thời gian buồn ngủ nhất, cả người Thời Tiểu Niệm tinh thần vô cùng tốt, cô đến bão đậu xe.
Đi ngang qua đài phun nước, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên dừng bước.
Cô chợt xoay người lại, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, đài phun nước đột nhiên nhúng nhảy tung tóe hình dáng, một hàng từ thấp đến cao, đẹp không tả xiết, ánh đèn như thừa thải đi.
Cung Âu đứng cách cô không tới ba thước.
Thân hình anh rất cao, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc âu phục nhàn nhã, lối ăn mặc tùy ý mà lười biếng, nhưng mỗi chỗ đều lộ ra đắt tiền không thể so sánh.
Cung Âu đứng đó, đôi mắt đen nhìn cô, tròng mắt như sao.
Gương mặt anh gầy nhom, lộ ra đường ranh sâu hơn, ngũ quan càng lập thể, anh tuấn đến mức người nhìn phải nín thở, tóc hơi ngắn hơn trước kia, hơi xốc xếch, bên tai mang một bông tai kim cương, làm cho mặt anh càng thêm yêu dã.
Trong ban đêm như vậy, anh như ma quỷ đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
Yên lặng hồi lâu.
Thời Tiểu Niệm phát hiện mình không có bao nhiêu bất ngờ, cô biết rõ Cung Âu hẹn, cô không tới anh sẽ không từ bỏ ý đồ, người đàn ông như anh trước giờ chỉ có anh cự tuyệt người khác, sao có thể để người khác cự tuyệt anh.
Chẳng qua cô không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở đây vào thời gian này.
Thời Tiểu Niệm nâng tay liếc mắt nhìn thời gian, lạnh lùng nhìn Cung Âu: “Anh đi theo tôi trễ như vậy, muốn làm gì?”
Giống quỷ mị vậy.
“Trễ như vậy, em còn đi đâu?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, mắt thâm thúy lóe lên tia không vui.
Anh bất mãn cô ra ngoài vào thời gian này.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sau nửa đêm ra ngoài xảy ra chuyện thì làm thế nào? Còn chưa đủ để anh lo lắng đề phòng sao?
“Tôi đi đâu cũng không liên quan tới anh.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
Cô đã không còn là người của anh nữa.
“Vậy tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến em.”
Cung Âu trầm giọng nói.
“Tùy anh.”
Thời Tiểu Niệm không muốn để ý anh, xoay người đến xe mình, nhấn chìa khóa xe, sau đó ngồi vào chỗ tài xế.
Cùng lúc cô ngồi vào, cửa cạnh tài xế cũng mở ra.
Cung Âu ngồi vào theo.
Loại xe thể thao này vốn thiết kế cho nữ, không gian cực nhỏ, Cung Âu thân hình cao lớn ngồi vào, dưỡng khí trong xe nhất thời không đủ phân phối.
Thấy vậy, nỗi tức giận của Thời Tiểu Niệm bắt đầu bơi trong người, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ lãnh đạm hỏi: “Cung Âu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói mục đích ra, đừng dây dưa không rõ như vậy.”
“Tôi như vậy coi là dây dưa không rõ?” Cung Âu nhíu mày.
“Đây không tính là cái đó thì coi là gì?” Thời Tiểu Niệm ngồi chỗ tài xế hỏi ngược lại.
“Gánh em lên giường.” Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, đôi mắt đen kịt sâu kín nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra cường thế.
“Vậy có nên cảm ơn anh chưa liều lĩnh đến mức độ đó không?”
“Không cần khách khí.” Cung Âu dừng một chút lại nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tôi quyết định sẽ ôn nhu với em.”
“…”
Ôn nhu?
Anh nói bây giờ coi như anh không phải kẻ biến thái cuồng theo dõi mà ôn nhu đối đãi? Là do cô khi học tiểu học đã không học thật tốt ý nghĩa của hai chữ “ôn nhu” sao?
Thời Tiểu Niệm tức giận trợn mắt nhìn anh, nhất thời không tìm được lời nào phản bác.
Đối mặt với Cung Âu, sức chiến đấu của cô thẳng tắp giảm xuống.
Cách rất gần, cô chợt phát hiện trong mắt anh có tia máu, dưới mắt có màu xanh nhàn nhạt, giống như đã rất lâu không nghĩ ngơi.
Sẽ không canh chừng suốt trong tiểu khu này chứ?