Cung Âu cũng phát hiện sắc mặt cô tiền tụy, nhíu mày càng chặt, thanh âm không vui: “Em xảy ra chuyện gì mà sắc mặt kém như vậy? Buổi tối em không ngủ?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bị tức nhưng cười: “Cung tiên sinh, còn không phải nhờ phúc của anh sao?”
Không phải vì anh, sao cô sẽ biến thành như vậy, làm sao sẽ thức trắng hai đêm liền?
Anh lại có thái độ chất vấn như vậy.
“Tôi khiến em ngủ không đủ?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi.
Nguyên nhân xấu nào cũng hất lên người anh.
“Anh lấy hết bản vẽ của tôi, tôi không có đương nhiên phải làm lại.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Ai bảo em không đến tìm tôi!” Phản ứng đầu tiên của Cung Âu vĩnh viễn không phải phát hiện mình sai, là cô không tìm đến anh, cô tới gặp anh sẽ không cần vẽ lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi ghế tài xế, nghe lời anh nói có chút dở khóc dở cười.
Cô xoay đầu nhìn gương mặt khiến mình đau lòng, hết sức nhẫn nhịn: “Cung Âu, không phải anh đã chữa hết bệnh rồi sao? Do chữa quá tốt hay là anh tự cho mình đúng, anh làm gì đều đúng, người khác làm đều sai. Tại sao tôi phải tìm anh? Tự rước lấy sao?”
Cô thấp giọng nói, thanh âm trong không gian thu hẹp lộ ra mấy phần bi ai.
Nghe thanh âm của cô, ngực Cung Âu không thoải mái, anh nhìn chằm chằm cô, cứng ngắc nói: “Tôi không nói em sai.”
Anh nào có nói cô.
“Anh xuống xe đi, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm xoay mặt không nhìn tới anh, chỉ nhìn chằm chằm đèn xe phía trước: “Tôi đã thức hai đêm, rất mệt mỏi, thật sự không muốn cãi vả với anh, anh xuống xe.”
“Em đã không ngủ hai đêm?”
Thanh âm của Cung Âu đột nhiên lớn, trợn mắt nhìn cô lạnh lùng nói: “Thời Tiểu Niệm, có phải em điên rồi không? Em mới sinh chưa tới ba tháng, em dám thức đêm? Em tự mình tìm cái chết!”
Thời Tiểu Niệm nghe giọng điệu cường thế của anh, cười lạnh một tiếng: “Là anh muốn tôi chết đi. Tôi không chết, có phải anh rất thất vọng không?”
“Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu rống cô.
“Mời anh xuống xe.” Thời Tiểu Niệm lạnh giọng nói, mặt không cảm xúc, tay vững vàng cầm tay lái.
“Em thức hai đêm còn dám lái xe? Em xuống xe cho tôi.”
“Đây là xe của tôi, Cung tiên sinh.”
Có phải anh đã lầm chủ và khách không? Nên xuống xe là anh, không phải cô.
“Tôi quan tâm em.” Cung Âu nghiêm nghị rống cô: “Lập tức xuống xe cho tôi, về ngủ, Thời Tiểu Niệm!”
“Người nên xuống xe là anh.”
“Tôi không xuống.”
“…”
“Tôi cũng không xuống.”
Thời Tiểu Niệm nói, anh trừng mắt cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, đường viền căng thẳng, sắc mắt rất kém, không có chút đường thương lượng.
Không gian bên trong xe nhỏ hẹp.
Anh hô hấp có chút nặng nề, trên gương mặt anh tuấn đầy tức giận, khí thế cường đại trên người dần nuốt mất cô, khiến cô hô hấp không thuận lợi.
Thời Tiểu Niệm lại nghĩ đến vô sổ thống khổ trong tối nay.
Vào lúc cô tuyệt vọng, anh chưa từng xuất hiện, lúc cô bắt đầu cuộc sống mới, anh lại xuất hiện.
Vẫn càn quấy như trước kia.
Cường thế, bá đạo, khăng khăng, chỉ quan tâm mình, cho tới nay chưa bao giờ để ý suy nghĩ của cô.
Cô chính là sủng vật của anh, để anh tùy ý xoa tròn làm thịt; thời điểm anh vô tình vứt bỏ, thậm chí còn muốn chê sủng vật này sao chưa rời khỏi anh.
Tại sao có thể có người như vậy? Ích kỉ đến hồ đồ.
Anh vĩnh viễn lấy mình làm trung tâm, không cân nhắc cảm nhận của người khác.
Đủ rồi.
Cô chịu quá đủ rồi.
“Anh không xuống xe phải không?”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn anh, trong mắt lướt qua tia điên cuồng: “Được, Cung Âu, đây là anh ép tôi.”
Dứt lời, Thời Tiểu Niệm chợt nhìn thẳng phía trước, một cước đạp chân ga, xe thể thao màu đỏ như tên bay lao ra ngoài, tốc độ chạy, âm thanh trong ban đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai.
Bảo vệ nghe được âm thanh quay qua nhìn, thấy cảnh tưởng này giật mình, người nhảy cỡn lên.
Xe thể thao màu đỏ điên cuồng chạy.
“Thời Tiểu Niệm, em làm gì vậy?”
Cung Âu ngồi ghế cạnh tài xế, hai mắt trợn to, chặt chẽ trừng Thời Tiểu Niệm.
Người phụ nữ này thật sự điên rồi?
Thời Tiểu Niệm đạp chân ga tới cùng, trên gương mặt thanh thuần khiến người hài lòng lộ ra điên cuồng, hai tay cầm chặt tay lái.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô không có gì khác, chẳng qua nghĩ đến cuộc sống, trong ba tháng cô ói không ngừng, đồ ăn mỗi ngày đều phun ra.
Charles và các bác sĩ buộc cô tiếp tục ăn.
Tâm tình cô không tốt ảnh hưởng đến mọi mặt khắp thân thể, mỏi eo đau lưng, cô chỉ có thể nhịn.
Không có sức lực, cô chỉ có thể nhịn.
Thời điểm cô nằm trên bàn mổ, cô lại nghe được tin đính hôn của anh.
Tất cả mọi thứ, rành rành ngay trước mắt.
Cửa tiểu khu ngay phía trước.
“Ở Anh quốc, lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh biết tôi nghĩ tới điều gì không? Tôi chỉ muốn ôm cả gia đình anh cùng chết, cùng nhau diệt vong.”