Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm không có chút ý muốn dừng lại, trước mặt cô giống như sương mù ở Anh quốc.
Dày đặc đến vậy, cái gì cũng không thấy, chỉ thấy hận thù.
“Dừng lại!”
Cung Âu khàn cả giọng hét lên, trong mắt đầy sợ hãi.
“…”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm đỏ ngầu, hoàn toàn bị thù hận che lấp.
“Dừng lại, Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu hét, tròng mắt đen nhìn cô, chỉ thấy tất cả trên mặt cô đều là hận thù, giống như trong lúc bất chợt biến thành người khác, trong mắt thậm chí có sát khí, như người mê muội.
Cô hận anh đến vậy sao?
Hận đến mức muốn cùng anh mạng đổi mạng?
“Ầm.”
Một tiếng vang thật lớn, các bảo vệ kịp thời mở cửa ra vào khắc cuối cùng, xe thể thao màu đỏ như mũi tên bay ra ngoài, không hề dừng lại.
Các bảo vệ đứng bên cạnh bị gió thổi mạnh, quay đầu nhìn, xe thể thao đã biến mất trong bóng đêm, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được.
Trời ơi, xe này chạy thật nhanh.
“Mau mau, báo cảnh sát, xe này tuyệt đối xảy ra chuyện.”
Các bảo vệ trố mắt nhìn nhau hoảng hốt, vừa định thần liền nghĩ đến báo cảnh sát.
Hơn ba giờ rạng sáng, xe trên quốc lộ cực ít, chỉ nghe tiếng gió gào thét qua, xe thể thao lao nhanh ra ngoài, diễn một màn đua xe tốc độ trên đường.
“Thời Tiểu Niệm! Em lập tức dừng xe lại cho tôi! Có nghe không?”
Cung Âu cuồng loạn hét, đưa tay nắm tay cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi chỗ tài xế, hung hăn hất tay anh ra, anh nắm rất chặt, cô hất lợi hại hơn, không thể ngăn cản, xe vẫn chạy thật nhanh trên quốc lộ.
Tùy thời sẽ xảy ra chuyện.
Cung Âu thu tay về.
“Thời Tiểu Niệm, dừng xe! Em sẽ chết!”
Cung Âu chỉ có thể la hét bên màng nhĩ cô, sợ hãi trong mắt ngày càng đậm, lông mi thật dài rung động.
Anh nghĩ đến tình cảnh Cung Úc xảy ra chuyện.
Anh sợ hãi tai nạn xe cộ.
Mau dừng lại! Dừng lại!
Giống như có gì đó nổ tung trong thân thể anh, sắc mặt anh bắt đầu khó coi, ngón tay thon dài sờ đến cửa, ngón tay run sợ vặn vẹo, muốn tìm kiếm sự bảo vệ nào đó.
Thời Tiểu Niệm đã hoàn toàn không nghe lọt lời của anh, cô chỉ có thể nghĩ đến những hình ảnh thật đáng buồn cười kia.
Cô ưu tư kịch liệt nói: “Cung Âu, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Anh muốn thế nào? Tôi bị anh bỏ cũng bỏ rồi, nhốt cũng nhốt rồi, còn bị các người cướp đi một đứa con. Có phải tôi chịu thống khổ còn chưa đủ nhiều cho nên anh còn dây dưa với tôi? Anh không muốn để cho tôi tốt hơn, vậy chúng ta cùng nhau không tốt hơn đi.”
Cô không phạm người, nhưng hết lần này đến lần khác muốn tới trêu chọc cô.
Chết hết đi!
Chết thanh tĩnh!
Cũng không ai có thể làm cô đau khỗ nữa.
Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm càng đạp mạnh chân ga, không để ý mọi thứ, chỉ lái xe xông tới trước.
Cô mở đèn pha, xa xa là khu vực đang thi công, không ít đồ.
Mà cô, thẳng tắp chạy tới trước.
“Thời Tiểu Niệm! Mẹ nó, em dừng lại cho tôi, có nghe không?” Cung Âu kiệt lực hét lên, không có bất kì biện pháp ngăn cô.
Cô sẽ chết.
Cô sẽ giống anh trai anh, chết trước mặt anh, mặt mũi hoàn toàn hư tổn.
“Cung Âu, tôi chịu anh đủ rồi.”
Xe thể thao màu đỏ điên cuồng phóng tới khu vực thi công.
Mắt thấy không kịp, ánh mắt Cung Âu chấn động mạnh một cái, cả người trực tiếp vượt qua ghế ngồi, đưa tay thon dài cướp tay lái khống chế, Thời Tiểu Niệm liều mạng cướp tay lái.
Xe trên quốc lộ lảo đảo lắc lư, nghiêng ngã, không ngừng xông về phía trước.
Có xe chạy qua, bị dọa sợ lui về sau.
Cung Âu vừa đoạt tay lái vừa nhìn tình huống trước mặt, rống to: “Dừng lại! Em muốn thế nào tôi đều tùy theo ý em. Em muốn giết tôi cũng cho em. Chỉ cần em còn sống cho tôi. Dừng lại! Có nghe hay không?”
“…”
Nghe vậy, ngực Thời Tiểu Niệm hung hăng hơi chậm lại, ánh mắt đình trệ, giống như bị quăng một cái tát thật mạnh.
Tay cô từ trên tay lái dần trượt xuống.
Nhưng đã không kịp rồi.
Xe thể thao như mãnh thú nhào qua khu vực thi công.
“Đạp thắng xe!”
Cung Âu lớn tiếng hô, nhào qua Thời Tiểu Niệm, hoàn toàn phản ứng theo bản năng, một tay mò tới vật dưới ghế ngồi, điều khiển ghế ngồi thấp xuống.
Chuỗi động tác này của anh tốn thời gian không tới hai giây.
Cả người anh che trước người cô, một tay chống vững, không để sức nặng của mình áp chế hoàn toàn lên cô.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn.
Xe thể thao hung hãn đụng tới trước, đầu xe nhất thời lõm vào.
Cái này còn coi như không nghiêm trọng, một giây sau cùng, Thời Tiểu Niệm đạp thắng xe.
Nhưng xe vẫn lao đi.
Thân xe hung hăng chấn động một cái, thân thể Thời Tiểu Niệm giống như bị ném qua một bên, bị dây an toàn siết chặt, được thân thể cao lớn của Cung Âu che chở.
Cung Âu khống chế được khá hơn nữa vẫn bị đụng đung đưa, thân thể đụng vào tay lái, đầu đập mạnh vào cửa sổ xe.
“Ầm.”
Thanh âm kia vang dội.
Thời Tiểu Niệm nhất thời định thần lại, cả người nửa ngả trên ghế ngồi, kinh ngạc đến ngây người nhìn người đàn ông.
Một tay của Cung Âu còn đang kéo chống bên cô, cửa xe bị đụng vỡ tan tành, giống như một mảnh bông tuyết trong suốt vậy.
Đầu Cung Âu tựa vào cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn thật sâu.
Nhưng ánh mắt anh không có tia sáng.
Mặt anh trong phút chốc trắng như tuyết, máu đỏ tươi từ trên trán chảy xuống khuôn mặt của anh, phá hư tất cả mĩ quan của anh.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, thanh âm trong nháy mắt run rẩy: “Cung Âu, anh không sao chứ?”
“…”
Cung Âu dựa vào cửa xe, một câu cũng không nói.
“Cung Âu? Cung Âu? Cung Âu?”
Liên tiếp kêu tên anh tới ba lần, Thời Tiểu Niệm mới bỗng nhiên ý thức được cái gì, sợ đến cả người phát run, từ từ nâng tay dưới mũi anh.
Còn hô hấp yếu ớt.
Không có chết.