Hô hấp của Thời Tiểu Niệm trở nên dồn dập: “Cung Âu? Cung Âu?”
Kêu mấy tiếng, bây giờ cô mới hiểu anh đã ngất đi.
Ánh mắt anh còn mở, một mực mở, chăm chú nhìn cô.
Giọt máu trên mặt anh rơi vào tay cô, giống như có ngọn lửa bốc cháy trong tay cô, thiêu cháy sạch cô.
Thời Tiểu Niệm nửa nằm đó, chần chờ hai giây, mới đưa tay lấy túi của mình.
Cô không dám đụng đến thân thể Cung Âu, ngón tay run dữ dội hơn.
Cô cầm điện thoại di động, ngón tay còn dính máu của Cung Âu, cô trực tiếp gọi cho Phong Đức, cô biết, hiệu suất làm việc của Phong Đức hơn ai hết.
Điện thoại thông rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm bị bao vây trong không gian nho nhỏ, đôi mắt nhìn gương mặt Cung Âu, thanh âm run sợ mà khàn khàn: “Phong quản gia, chúng tôi xảy ra tai nạn tai cộ, địa chỉ là…”
Trong bệnh viện.
Phong Đức nghe tin chạy đến, trông non Cung Âu làm kiểm tra.
Trong hành lang trống trải yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm dựa vào bức tường lạnh như băng, lưng hơi cong, ánh đèn chiếu lên mặt cô, sắc mặt cô tái nhợt.
“Dừng lại! Em muốn thế nào tôi đều tùy theo ý em. Em muốn giết tôi cũng cho em. Chỉ cần em còn sống cho tôi!”
Một khắc sắp đụng vào, cả người Cung Âu nhào tới.
Cô trừ đụng vào người anh một chút, không hề bị thương.
Nhưng Cung Âu bị ngất đi.
Anh không muốn sống nhào lên, cô trơ mắt nhìn đầu anh nặng nề đụng vào kính xe, cô trơ mắt nhìn anh bể đầu chảy máu.
Tại sao?
Tại sao phải làm vậy? Tại sao phải bảo vệ cô như vậy?
Anh không muốn sống nữa sao?
Không phải anh đã sớm không quan tâm đến sống chết của cô nữa sao? Tại sao cho đến hôn mê, đôi mắt kia vẫn còn mở, tựa như bảo vệ cô đến cùng vậy?
Thanh âm bánh xe trên đất dồn dập truyền tới.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Phong Đức và các bác sĩ đang đẩy xe tới.
Cung Âu nằm trên đó, người rơi vào hôn mê, đầu quấn một vòng vải trắng, vết máu trên mặt chưa lau sạch hoàn toàn, vết máu loang lổ, gương mặt trắng như tuyết, không có huyết sắc.
Đẩy xe tới phòng bệnh tư nhân vip, Phong Đức và các bác sĩ dời Cung Âu qua giường lớn, động tác dè dặt.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cúi đầu nhìn Cung Âu trên giường, ánh mắt đình trệ, ngực giống như bị đóng cái gì, rất không thoải mái.
“Cảm ơn ông, viện trưởng Tạ.” Phong Đức đưa tay bắt tay với một người bác sĩ trong đó.
“Không cần khách khí, Phong quản gia.” Viện trưởng Tạ đứng đó nói, nhìn Cung Âu trên giường một chút: “Cung tiên sinh bị đụng, não chấn động, phần lưng và bên hông có chút ứ xanh, nhưng cũng chưa rõ thương tích, quan sát một thời gian, ông yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực chăm sóc Cung tiên sinh.”
“Rất cảm ơn.” Phong Đức cảm kích nói: “Nhưng có một chuyện muốn nhờ anh giúp, chuyện Cung tiên sinh xảy ra tai nạn không thể tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng danh dự cá nhân và N.E.”
“Yên tâm đi, tôi lập tức truyền lệnh xuống, tầng này đi lên lầu tôi không ai được phép lên.” Viện trưởng Tạ là một người thông minh.
“Cảm ơn.”
Phong Đức liên tục gật đầu, tiễn viện trưởng và các bác sĩ.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi tới mép giường, cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường, anh hôn mê, trên mặt tái nhợt, trên người nồng nặc mùi thuốc.
Anh nhắm hai mắt, lông mi rất dài rất dài, môi nhếch lên.
Tại sao lại không để ý mọi thứ mà cứu cô?
Cô không hiểu.
Nếu lúc đó cô không thắng gấp, đụng với tốc độ kia, anh nhất định không chỉ ứ xanh và não chấn động, e là đã chết.
Lúc đó, anh cân nhắc đến điểm này sao?
Biết rõ sẽ chết cũng bảo vệ cô sao?
Thời Tiểu Niệm cúi đầu ngưng mắt nhìn Cung Âu, hai mắt ảm đạm, tầm mắt cô rơi vào lỗ tai anh, chỉ thấy bông tai kim cương có chút oai.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, cúi người lấy bông tai ra.
Anh không đeo vào, chẳng qua chỉ dán một bông tai nhỏ.
Lấy bông tai xuống, lập tức thấy tai Cung Âu có một vết thương màu đậm, cô khiếp sợ mở to hai mắt.
Tại sao có thể như vậy?
Vết thương kia sâu đến đáng sợ, có chút nghiêng lệch, giống như bị người khác gắng gượng kéo lỗ tai xấu đi vậy, ai có thể dám xé lỗ tai anh.
Nhưng anh là Cung Âu.
Cung Âu không thể nhường nhịn người khác.
Cho tới nay chỉ có anh khi dễ người khác, lúc nào mà anh bị người khác khi dễ?
“Thời tiểu thư.”
Phong Đức bận rộn xong, từ bên ngoài đi vào, cầm một chồng kết quả kiểm tra trên tay, một thân mệt mỏi.