Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm khom lưng đứng ở đó, trên tay cầm chiếc bông tai kim cương kia, khó tin mà đưa mắt nhìn về phía Phong Đức: “Làm sao biết được bông tai này của ông ta?”
Nhìn thấy chiếc bông tai trong tay cô, Phong Đức không thể nhịn được mà thở dài: “Là của ông chủ!”
“Ông Cung?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc: “Tại sao?”
Cha có thể ra tay với con trai nặng như vậy?
“Vì ngày đính hôn hôm đó, thiếu gia không chờ đến khi kết thúc mà đã rời đi trước, vì vậy ông chủ nổi nóng quá độ!” Phong Đức nói rõ ngọn ngành.
Mặc dù tính cách của thiếu gia nóng nảy, nhưng lớn lên trong môi trường ở nhà họ Cung, đối với lời trách mắng của cha mẹ cũng không thể đáp trả, đây là giáo dục của nhà họ Cung.
Cho nên, thiếu gia mới có thể chịu được nhiều đau thương như vậy.
“Đã rời khỏi buổi đính hôn hôm đó, anh ta không đính hôn sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà hỏi.
“Đính hôn rồi, là sau khi đính hôn thì đi!”Phong Đức nói, có chút nghi ngờ mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Cô Thời, thiếu gia vẫn chưa nói rõ ràng với cô sao?”
“Nói rõ ràng cái gì?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu, dừng một chút hỏi, tay đang cầm chiếc bông tai kim cương kia.
Thấy bộ dạng của Thời Tiểu Niệm như vậy, Phong Đức hiểu được thiếu gia lại chưa giải thích rõ sự hiểu lầm, không nhịn được mà lắc đầu.
Thiếu gia nói muốn tự giải quyết, nhưng xem tình hình, cậu ấy cũng không nói vào vấn đề chính với cô Thời.
Phong Đức không nói gì nữa: “Cô Thời, sao các người lại xảy ra tai nạn xe, vì sao một chút cô cũng không sao vậy?”
“...”
Vì Cung Âu bất chấp mọi thứ mà lao đến trên người cô, còn không để cho mình đè lên người cô, dùng cả người của mình làm tấm chắn hơi an toàn cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu nằm trên giường, khẽ hỏi: “Bác sĩ nói khi nào thì anh ta sẽ tỉnh?”
“Có thể phải chờ đến ngày mai, may mắn là không có tổn thương nào khác!”
Phong Đức nói, nhìn Cung Âu đang hôn mê trên giường, gương mặt có chút không chịu nổi. Tổn thương trên người mới khỏi vài ngày, lại bị tai nạn xe.
Thiếu gia là năm hạn bất lợi sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc bông tai kim cương trên tay, muốn hỏi gì đó, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót nện trên sàn .
Cô và Phong Đức cùng nhìn ra phía cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trong chốc lát, một người phụ nữ cao gầy đứng ở cửa, tay kéo một chiếc vali mà hồng phấn, chiếc áo khoác của cô cũng cùng một màu.
Cả người cô phong trần do đi đường nên có chút mệt mỏi, vóc người vô cùng nhỏ, có lồi có lõm, mái tóc xoăn dài màu vàng càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô, môi tô đỏ rực xinh đẹp, càng làm cho cô quyến rũ mê người.
Lancaster Mona!
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm đầy u ám, đã rất lâu không gặp nhân vật này.
Mona đứng ở cửa, tháo kính mát xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp màu xanh nước biển, cô kích động mà nhìn Thời Tiểu Niệm, rõ ràng là không ngờ đến sẽ gặp Thời Tiểu Niệm ở đây.
Giây tiếp theo, Mona tự ý đi về phía Phong Đức, không hài lòng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, tôi vừa xuống máy bay, không gọi được cho Cung Âu, gọi đến lâu đài Đế Quốc mới nói là xảy ra tai nạn xe!”
“Tình trạng của thiếu gia không nghiêm trọng, não có chút chấn động, cái khác đều tốt, cần nằm viện theo dõi!”
Phong Đức đứng ở đó, cung kính mà cúi đầu, nói đúng sự thật.
“Chấn động não!”
Mona run lên, sau đó đi đến trước giường, cúi đầu quan sát tình hình của Cung Âu: “Có dấu hiệu phát sốt không?”
“Không có!” Phong Đức nói: “Cô Mona không cần quá lo lắng, tôi đã mời viện trưởng Tạ ở đây đích thân làm kiểm tra cho thiếu gia, không có gì đáng ngại!”
“Vậy thì tốt!” nghe đến đây, Mona thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên, hai mắt màu xanh nước biển nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Giống như một vị công chúa cao cao tại thượng nhìn đống bùn nhão trên sàn, xem thường như thế.
Mona nhìn Thời Tiểu Niệm, nhưng lại hỏi Phong Đức: “Quản gia Phong, vì sao Cung Âu lại xảy ra tai nạn xe, anh ấy đi đâu không phải đều có vệ sĩ theo cùng sao?”
Điệu bộ của cô trang nghiêm như một nữ chủ nhân.
Phong Đức đứng ở đó, cúi đầu trả lời: “Hai ngày nay thiếu gia cũng không cho vệ sĩ đi theo, nói là có việc riêng cần xử lý!”
Anh ấy không nói rõ ràng.
Việc riêng.
Mona đối với hai từ nay vô cùng mẫn cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Thời Tiểu Niệm, nhưng vẫn là đang hỏi Phong Đức: “Khi Cung Âu xảy ra tai nạn là đang ở cung ai?”
“Cái này!”
Phong Đức ngập ngừng, không nói.
Ông biết rõ, mình nói cái gì cũng sẽ mang đến một hậu quả không hay.
Thời Tiểu Niệm đứng bên khác của giường bệnh, đối diện với bọn họ, yên lặng mà đứng ở đó, không nói gì.
Cô biết Mona là đang chuẩn bị trút lửa giận lên người cô.
Cô chờ.
Mona đứng trước mặt Phong Đức, chở vài phút cũng không nghe được câu trả lời, cô xoay người, đưa tay tát một tát lên mặt của Phong Đức.
“Pang!”
Cái tát vô cùng vang.