Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 686: Chương 686: Chương 362: Giao chiến với Mona 2




Một bên mặt của Phong Đức bị đánh, móng tay của Mona cào lên mặt của ông, vết cào trên gương mặt có một vệt máu thật sâu.

“...”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn cảnh này.

Đột nhiên Mona lại đánh quản gia Phong.

“Phong Đức, ông là quản gia, thiếu gia của mình đi đâu, ông cũng ấp a ấp úng mà không nói thành lời!”

Mona dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn Phong Đức, không hài lòng mà răn dạy ông: “Ông nói xem, tôi có nên gọi điện cho nhà họ Cung bên Anh không? Đuổi việc ông, vì ông không xứng với chức quản gia!”

“Cô Mona, tôi một lòng với thiếu gia, chờ thiếu gia tỉnh lại, tôi sẽ tự mình xin tội với cậu ấy!”

Phong Đức đứng ở đó, đầu vẫn cúi thấp, chắp hai tay đặt ra phía sau, không lo đến vết thương trên mặt, đúng mực mà nói.

“Đây là ông đang nói tôi quản quá nhiều việc sao?” sắc mặt của Mona lập tức trở nên vô cùng không tốt.

Ngay cả loại người làm như Phong Đức cũng có thể nói ra lời thế này!

Bên cạnh Cung Âu đều là những người không có chút phép tắc.

Phong Đức cúi đầu: “Cô Mona nói quá rồi!”

Mona lạnh lùng mà nhìn ông, nói: “Bây giờ tôi liền đi gọi điện!”

Thời Tiểu Niệm đứng bên đó nhìn, không chịu nổi, hờ hững mà cắt đứt lời của cô ta: “Cần gì phải làm khó cho quản gia Phong, không phải cô muốn biết khi Cung Âu xảy ra tai nạn xe là đang ở cùng với ai sao, bây giờ tôi nói cho cô biết, anh ta đang ở cùng với tôi!”

Nghe vậy, cả người của Mona liền cứng đờ, cô từ từ xoay đầu, nhìn về Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lộ ra ý thù địch.

Giây tiếp theo, điệu bộ của Mona đầy tao nhã mà đi đến trước mặt của Thời Tiểu Niệm, cả người kiêu ngạo: “Thời Tiểu Niệm, cô về nước liền muốn quyến rũ Cung Âu, cô thật sự không hề rảnh rỗi. Cô không nhìn thấy tin tức sao? Tôi và Cung Âu đã đính hôn rồi, rất nhanh sẽ làm lễ đính hôn rồi!”

Rạng sáng ở trong phòng bệnh rất yên tĩnh.

Cung Âu nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch, tai phải có một vết thương rất sâu, vô cùng xấu xí.

Thời Tiểu Niệm nắm chặt chiếc bông tai kim cương trong tay, vốn cô cũng không muốn tranh cãi với Mona, nhưng nghe thấy lời nói công khai chủ quyền, như thế nào thì cô cũng cảm giác vô cùng chói tai, cảm thấy thật buồn cười!

Vì thế cô nở nụ cười.

“Cô cười cái gì?”

Mona tức giận mà trừng mắt nhìn cô.

Nụ cười trên gương mặt của Thời Tiểu Niệm càng sâu, cô cười nói từng chữ: “Cô Mona, xe xảy ra tai nạn là xe của tôi, là Cung Âu chủ động chạy lên xe của tôi, ai quyến rũ ai, không phải liếc mắt đã thấy sao? Cô cũng không nên vu oan cho người khác!”

“Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, đường đường là tiểu thư của một quý tộc, đừng có giống như một thiếu phụ bị chồng bỏ mà điên loạn chứ, ảnh hưởng đến phong cách của cô!” Thời Tiểu Niệm đùa cợt nói.

Nghe vậy, Mona đứng ở đó, trên gương mặt có chút ngoài ý muốn mà nhìn cô.

Bộ dạng của Thời Tiểu Niệm giống như một con hồ ly tinh bị một chính thất bắt gặp gian tình mà bày ra vẻ mặt không hề liên quan, trước kia, cô cũng không nói những lời như vậy.

Mona sững sốt đến hai giây mới lấy lại được tinh thần: “Thời Tiểu Niệm, xem ra, cô ở bên nước Anh nửa năm vẫn không học được sự khôn ngoan, cô vẫn muốn bị giam cầm sao?”

“...”

Giam cầm.

Quả nhiên ai cũng biết cô bị giam cầm nửa năm, ở bên ngoài đều đang cười nhạo cô sao?

Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm tối sầm, đứng trước mặt Mona, cất đi nụ cười, lạnh lùng nói: “Cô Mona, tốt nhất cô nên biết rõ, bây giờ là vị hôn phu của cô quấy rầy tôi, không bằng cô nhốt anh ta đi, hiệu quả sẽ tốt hơn!”

“Cô có biết bộ dạng của cô như vậy rất buồn nôn không?”

“Phải không, tôi cho rằng tôi đang diễn lại cái cô Mona đã từng diễn!”

“Cô chế nhạo tôi là hồ ly tinh?”

“Không phải trước giờ cô đều cảm thấy không nên nói đến thuyết trước sau hay sao, sao vậy, trong mắt của cô còn có từ hồ ly tinh sao?” Thời Tiểu Niệm trả đũa lại.

Lúc đầu Mona xen vào giữa cô và Cung Âu, cũng đã nghĩ không ít phương pháp.

Bây giờ còn nói cô quyến rũ, thật là có mặt mũi.

Nghe vậy, vẻ mặt của Mona đã hoàn toàn khó coi, hai mắt màu xanh biển lườm về phía Thời Tiểu Niệm.

Một đoạn đối thoại, Thời Tiểu Niệm đã chiếm một chút ưu thế.

“Phong Đức!”

Đột nhiên Mona lui về phía sau, kiêu ngạo mà mở miệng.

“Vâng!”

Phong Đức tiến về phía trước, tao nhã mà lấy khăn lau vệt máu trên mặt.

“Đem Thời Tiểu Niệm đến xe của tôi, đợi tôi nghỉ ngơi một chút, tôi phải xin Thời Tiểu Niệm dạy bảo một chút, xảy ra tai nạn xe cộ như thế nào!” Mona nhìn Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nói.

Cô ta nghĩ cô ta thật sự là ngồi máy bay đến mức quá mệt rồi, thậm chí ngay cả một Thời Tiểu Niệm cũng không tranh cãi nổi.

Cô cần nghỉ ngơi.

Nghe được câu này, Phong Đức mặt đầy khó xử mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Nói xin mời, chính là muốn trói buộc, muốn giam cầm.

Thời Tiểu Niệm cười lạnh, cũng không nói gì.

“Phong Đức, ông vẫn còn chưa mời cô Thời?” giọng của Mona càng ngày càng không vui.

“...”

Phong Đức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, gương mặt hiền hòa tràn đầy khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.