Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“...”
Mona thật sự rất rõ ràng thân thế của cô.
“Cung Âu anh ấy đã không còn yêu cô, cô đừng không biết tự lượng sức mình trước mặt tôi.”
“Không biết tự lượng sức mình?” Thời Tiểu Niệm lặp lại lời của cô, cười lạnh một tiếng: “Nhưng giây phút lúc cô vừa bước vào cửa kia, tại sao tôi lại nhìn thấy được vẻ sợ hãi trên mặt của cô nhỉ?”
“Tôi không có.”
Mona lập tức chối.
“Có hay không trong lòng cô rõ ràng nhất.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, sau đó lễ phép gật đầu một cái với Phong Đức, đi về phía vệ sĩ của mình.
Trước khi rời đi, cô vô thức liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, Cung Âu vẫn còn đang ngủ mê man.
Cô ra tới cửa, giọng nói của Mona vang lên sau lưng cô: “Thời Tiểu Niệm, tôi xin khuyên cô một câu, sống yên ổn qua ngày ở Tịch gia cũng được đi, khẩu vị quá lớn, coi chừng nuốt không trôi.”
“...”
Bước chân của Thời Tiểu Niệm dừng lại một chút.
Cô nghe ra hàm ý khác trong câu nói của Mona, nhưng cô cũng biết, Mona là sẽ không nói rõ ràng với cô.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, rời khỏi phòng bệnh, không có lại tiếp tục liếc mắt nhìn nữa.
Ra khỏi bệnh viện, vệ sĩ đi bên cạnh cô nói: “Đại tiểu thư, bên phía cảnh sát chúng tôi đã bàn giao xong.”
“Cám ơn, làm phiền mọi người.” Thời Tiểu Niệm cảm kích nói: “Chuyện này đừng nói cho mẹ của tôi và Thiên Sơ biết, đừng để cho họ lo lắng vì tôi.”
“Chúng tôi biết, đại tiểu thư.”
Vệ sĩ gật đầu.
Vừa rạng sáng, bầu trời vẫn tối đen, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ lưa thưa, gió đêm thật lạnh.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi về phía trước, mở lòng bàn tay mình ra, một chiếc bông tai bằng kim cương nằm trong đó, kim cương tản ra ánh sáng tuyệt trần, chiếu vào mắt cô.
Vô tình lại hơi nhức mắt.
Vết thương trên lỗ tai của Cung Âu là xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại chạy trong đêm thề nguyền đó?
Tại sao Mona lại biết thân thế của cô, nhưng lại giống như mới vừa biết cô đã về nhà?
Giây phút xe đụng vào đèn đường, tại sao Cung Âu lại dùng thân thể che cho cô, hoàn toàn như là đánh cược mạng của mình vậy.
Khổ nhục kế, nào có khổ nhục kế mà không để ý tất cả như vậy?
Nếu vì cô, anh có thể buông tha cho cả sinh mạng của mình, vậy tại sao lúc bị nhốt ở tháp cao, anh không đến tìm cô, thậm chí không chịu nhìn thấy cô dù chỉ một lần, mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Anh vẫn thích cô sao? Không đúng, anh vẫn yêu cô sao?
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng trước tòa cao ốc của bệnh viện, bị gió đêm lạnh lùng thổi, suy nghĩ rất nhiều.
Cô không nghĩ ra được câu trả lời, nhưng lại rất đau.
Mấy người vệ sĩ lái xe đến trước mặt cô, một người xuống mở cửa xe, Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn chiếc bông tai kim cương trong tay, sau đó nắm chặt, khom người ngồi vào trong xe.
Xe nghênh ngang rời đi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn thấy ánh đèn bệnh viện sáng ngời, mỗi một ô cửa sổ như ngôi sao giăng đầy trời.
Cô nắm bông tai, thật lâu sau cũng không buông ra, đầu ngón tay lạnh như băng.
...
Cao ốc công ty truyện tranh, phòng làm việc của tổng tài.
Ánh mặt trời chiếu xuống bên ngoài cửa sổ, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó bưng một ly nước ấm, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu tình gì.
“Tiểu Niệm, vì sao bây giờ phong cách của em lại trở nên thực tế như vậy, cách vẽ cũng không giống lúc trước nữa.”
Giọng nói của Hạ Vũ vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm xoay người, nhìn thấy Hạ Vũ nâng cái bụng to ngồi trước màn hình máy tính, nhìn bản thảo của cô thở dài một tiếng.
Phong cách của Thời Tiểu Niệm trước kia đều là hơi lý tưởng, lãng mạn một chút.
Nhưng bây giờ nhìn những ô vuông này cô lại cảm thấy bị kềm chế, giống như trái tim bị cái gì chặn lại vậy.
“Không tốt sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không phải không tốt, chị chỉ là nghĩ, người hâm mộ của em có thể tiếp nhận truyện tranh mang phong cách thực tế như vậy sao?” Hạ Vũ hơi lo âu nói: “Quyển thứ nhất của “Tháp Trên Biển” này làm chị xem xong cảm thấy rất kềm chế, tâm tình cũng không được tốt, bất quá ý nghĩa lại sâu sắc hơn trước rất nhiều.”
Thời Tiểu Niệm là cô gái vẽ truyện tranh, đa số lấy ngôn tình làm chủ.
Tất cả đều là yêu thương lãng mạn.
Bỗng nhiên phong cách thay đổi lớn như vậy, giống như biến thành một người khác vẽ truyện tranh vậy.
“Em cảm thấy thỉnh thoảng thay đổi phong cách một chút cũng không tệ.”
Thời Tiểu Niệm cầm ly nước đến trước mặt Hạ Vũ.
“Thỉnh thoảng? Em xác định chỉ là thỉnh thoảng sao?” Hạ Vũ nhìn cô tràn đầy không tin tưởng.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Vậy thì thế nào, chị cảm thấy có thể ra sao, nếu như không được thì em rút bản thảo về vậy.”
Cô tôn trọng quyết định của công ty.