Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 688: Chương 688: Chương 363: Tại sao không đến thăm tôi 2




“Để chị họp rồi thảo luận với mọi người một chút, truyện tranh của em vừa xuất bản, cũng có thể trở thành một trong những truyện hot nhất, doanh thu trước kia cũng không phải hủy bỏ hết, chị phải suy nghĩ thật kỹ.”

Hạ Vũ hơi nhức đầu nói, cô làm sao cũng không nghĩ tới “Tháp Trên Biển” lại là một bộ truyện tranh thực tế như vậy, nghe tên còn tưởng rằng là một câu chuyện tình yêu lãng mạn chứ.

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm hơi áy náy nhìn Hạ Vũ, xem ra là cô cho Hạ Vũ một vấn đề thật khó khăn.

“Tốt lắm, chị cũng đừng ngồi nữa, phải chú ý ít sử dụng máy vi tính lại.” Thời Tiểu Niệm nói.

Hạ Vũ cũng quá chăm chỉ rồi.

“Dạ, cô gái truyện tranh của tôi.” Hạ Vũ nói, tắt máy vi tính đứng lên, nhìn Thời Tiểu Niệm một cái thật sâu, trên mặt tràn đầy đau lòng.

“Sao lại nhìn em như vậy?”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười hỏi.

“Tiểu Niệm...” Hạ Vũ đi tới trước mặt, cầm lấy hai cánh tay của cô, đau lòng hỏi: “Hơn nửa năm này, rốt cuộc em đã trải qua những gì?”

Lúc trước Thời Tiểu Niệm nói với cô đều là nhàn nhạt qua loa.

Từ thiếu nữ truyện tranh lãng mạn trở thành truyện tranh u buồn, tâm tình biến hóa to lớn như vậy, những gì đã trải qua tuyệt đối không nhẹ nhàng như cô đã nói.

“...”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Thời Tiểu Niệm cứng đờ lại, ánh mắt ảm đạm.

Hạ Vũ từ trong truyện tranh càm nhận được tâm tình của Thời Tiểu Niệm biến hóa trong nửa năm này, trong lòng rất chua xót, cũng không dám an bài công việc thêm cho cô, đuổi cô ra khỏi công ty để cô có thể ra ngoài giải sầu.

Thời Tiểu Niệm bị Hạ Vũ đẩy ra khỏi cao ốc, cô đã lại lặp đi lặp lại nói bây giờ tâm tình của mình rất tốt, nhưng Hạ Vũ lại luôn cảm thấy cô nên đi giải sầu.

Giải sầu.

Cô còn có thể đi nơi nào giải sầu chứ?

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nghĩ, trở về chăm sóc con gái cũng tốt.

Cô đi tới bên lề đường chờ đợi xe taxi, xe của cô bị đụng hư bây giờ còn đang sửa, bình thường lại không thích có một đống vệ sĩ đi theo, chỉ thích một mình thoải mái.

Thời gian này rất ít xe taxi, đã lâu cũng chưa thấy chiếc nào.

Thời Tiểu Niệm không có kiên nhẫn chờ, mở điện thoại ra gọi một chiếc xe tới.

Cái app đăng ký xe này cô đã tải lúc trước khi đi bàn hợp đồng với Hạ Vũ, xe của Hạ Vũ hư, đã dùng cái này gọi xe.

Nghe nói, bây giờ trong nước cũng lưu hành phục vụ đặt xe riêng.

Cô đã không ở trong nước hơn nửa năm, hoàn toàn không biết cái gì lưu hành hay không lưu hành.

Chờ một lúc, một chiếc xe chạy đến, là kiểu xe Rolls Royce, bên ngoài rộng rãi sang trọng, mỗi một chi tiết cũng lộ ra vẻ xa hoa không gì sánh kịp.

Xe ngừng lại trước mặt cô.

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bây giờ những người lái xe sang trọng đều đi làm tài xế sao? Bọn họ còn thiếu mấy chục đồng tiền sao?

Cô âm thầm nghĩ, cửa kiếng hạ xuống, một người đàn ông mặc tây trang màu đen ngồi ở ghế tài xế, nghiêng đầu nói: “Là ngài cho gọi xe riêng sao, mời lên xe.”

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe, báo địa chỉ Thiên Chi Cảng.

Xe đi về phía trước, lướt qua trên đường thành phố, càng ngày càng gần tiểu khu ở Thiên Chi cảng.

“Đinh.”

Có tiếng điện thoại truyền tới.

“Tiểu thư, có một người khách thuận đường với cô, có thể đi chung được không?” Đột nhiên tài xế hỏi.

“Chỉ cần không đi đường vòng là được.”

Thời Tiểu Niệm cũng không ngại, bây giờ cô cũng không phải là không có nhiều thời gian.

“Vâng.”

Tài xế đi về phía trước một đoạn, ngừng lại ven đường.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ nghe được một tiếng đóng cửa nặng nề, che đi hơi lạnh bên ngoài, sau đó chính là khí thế mạnh mẽ ép tới, loại cảm giác này làm cô rất không thoải mái.

Cô cúi đầu, thấy một góc giày nam.

“Tiên sinh, có thể mời ngài ngồi bên cạnh ghế tài xế không?”

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nói, tầm mắt của cô liền đối diện một đôi mắt đen nhánh.

Cung Âu ngồi bên cạnh, trên trán treo từng tầng vải trắng, gương mặt tái nhợt không chút biểu tình, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, mơ hồ lộ ra vẻ không vui, môi mỏng hơi vểnh, mặc một áo khoác màu nâu trên người, nút gài chỉnh tề, nhưng vẫn lộ ra một phần màu trắng bên trong.

Anh còn mặc quần áo bệnh nhân.

Bốn mắt nhìn nhau, lồng ngực Thời Tiểu Niệm giống như bị ai hung hăng nhéo.

Cung Âu ngồi bên cạnh, đôi mắt đen trợn to nhìn cô, tràn đấy bất mãn.

Lông mi Thời Tiểu Niệm khẽ rung, quay mặt sang, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh có cần xuất quỷ nhập thần như vậy hay không?”

Đi xe riêng cũng có thể gặp.

Tại sao lúc cô muốn nhìn thấy anh, anh không ra mặt. Lúc cô không còn ôm hy vọng, anh lại xuất hiện liên tục?

“Tại sao không đến thăm tôi?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi, torng mắt tràn đầy không vui.

“Thăm anh? thăm anh làm gì?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.

Cung Âu chỉ lớp vải trắng trên đầu: “Em nói thăm tôi cái gì?”

Anh hôn mê nằm viện vì cô, cô lại không thèm đến thăm anh lần nào.

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói: “Tôi có cho người đưa quà an ủi.”

Làm một tài xế gây tai nạn, cô cũng chỉ làm như vậy.

“Cung Âu tôi thiếu mấy thứ quà an ủi kia sao?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô, hùng hổ dọa người nói: “Tôi nằm trong bệnh viện hai ngày tại sao em không đến lần nào? Lương tâm của em bị chó gặm rồi sao?”

Suốt hai ngày.

Anh không biết đã nhìn cửa ra vào bao nhiêu lần.

Kết quả từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng người của cô, trước kia cô không phải như vậy, nếu trước kia anh bị thương, cô nhất định là không rời nửa bước.

Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi ở đó, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.

Tại sao không đến lần nào.

Lúc cô ở Anh quốc, cũng đã nghĩ như vậy.

“Anh không có ai bên cạnh sao?” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi muốn em ở bên cạnh tôi!”

Cung Âu bật thốt lên, nhấn mạnh từng chữ từng chữ, giống như cắn răng nói vậy, giọng của anh mang chút yếu ớt, những vẫn không che giấu được vẻ bá đạo vô lý.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm hung hăng co rút.

Tôi muốn em ở bên cạnh tôi!

Anh là một người đàn ông có hôn ước, anh không cảm giác lời nói này rất kỳ quái sao, anh xem cô là cái gì, một con hồ ly tinh sao?

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, rũ mắt nhìn điện thoại của mình, không thèm liếc mắt nhìn anh một chút: “Cung tiên sinh, thật sự xin lỗi lần tai nạn xe này, làm cho anh bị thương, nhất định tôi sẽ bồi thường cho ngài.”

Lúc ấy, tâm tình của cô mất khống chế.

“Cung Âu tôi thiếu tiền sao?” Cung Âu cao ngạo nói, trên mặt tràn đầy không vui: “Huống chi, cái em phải bồi thường chỉ là tai nạn xe sao? Bông tai của tôi có phải bị em lấy hay không? Thời Tiểu Niệm em là tên trộm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.