Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“...”
Người làm ăn chính là người làm ăn, thật là một chút cũng không quên.
Thời Tiểu Niệm yên lặng một lúc, trước mắt hiện ra hình ảnh tai nạn, cảnh tượng Cung Âu nhào lên người cô, không để ý tất cả như vậy.
Cô mím môi, sau đó quyết định ngẩng mặt nhìn Cung Âu: “Chúng ta nói chuyện thật tốt đi.”
Bây giờ cô thật sự có nghi vấn cần anh giải đáp.
“Không chạy nữa sao?”
Cung Âu nhìn cô tràn đầy không tin.
“Chỉ cần anh chịu nói chuyện thật tốt với tôi, tôi chạy cái gì?”
Lúc anh biến thành nước lũ mãnh thú, cô mới có thể chạy.
Cung Âu nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy, đưa tay đè vải băng trên trán, đá mạnh lên ghế trước một cái, lạnh lùng nói: “Dừng xe bên lề!”
“Dạ, Cung tiên sinh.”
Tài xế cung kính nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn phía trước không nói gì, thì ra tài xế chạy xe riêng mà cô gọi tới cũng là người của Cung Âu.
Thật là một giọt nước cũng không lọt.
Anh không ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh, không biết đầu óc đang suy nghĩ cái gì.
“Xuống xe!”
Cung Âu tức giận nói, đẩy cửa xuống xe.
Thời Tiểu Niệm xuống theo, Cung Âu đứng bên cạnh, đưa tay kéo cô đi, Thời Tiểu Niệm thấy vậy nhanh chóng tránh qua một bên.
Ý muốn kháng cự rất rõ ràng.
Tay Cung Âu cứng đờ giữa không trung, tức giận muốn nắm cô trở lại, bàn tay quơ quơ trong không khí, cuối cùng không cam lòng bỏ tay vào lại trong túi áo khoác nâu.
Ôn nhu.
Phải ôn nhu!
Anh hơi bực bội đi về phía trước hai bước, lại lui về, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, không cam lòng hỏi: “Tại sao hai ngày này em không tới thăm tôi.”
Tại sao lại quay về vấn đề này rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh anh, bình tĩnh nói: “Cung Âu, nếu như anh muốn nói chuyện thật tốt với tôi, tôi hỏi cái gì, anh trả lời cái đó, nếu không chúng ta không thể nào nói chuyện tiếp được.”
Thậm chí anh còn không biết thứ mà cô muốn là cái gì.
“Em đang chê tôi?”
Cung Âu nhíu mày.
“Vậy anh có đồng ý hay không? Không đồng ý vậy tôi đi.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“...”
Cung Âu nhìn cô một cái, môi mỏng chu ra, hơi không vui, hồi lâu sau, anh trầm giọng hỏi: “Chúng ta đứng bên đường nói chuyện sao?”
“Nói ở đâu đều như nhau.”
Thời Tiểu Niệm cảm thấy không có gì khác biệt.
“Em không sợ bị người khác chụp hình sao?”
“...”
Là anh sợ bị người khác chụp hình mới đúng đi.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, bất quá cũng vậy, truyền thông một khi chụp được hình bọn họ sẽ viết bậy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cô đang muốn nói cái gì, đột nhiên Cung Âu nhìn xung quanh một cái, đôi mắt đen dò xét khắp nơi, cuối cùng tầm mắt nhìn lại trên tay cô, bỗng nhiên nắm lấy cô chạy về phía trước, Thời Tiểu Niệm giãy giụa: “Anh lại muốn làm gì?”
“Tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói!”
Cung Âu nói, kéo cô chạy như điên một đường.
Hàng cây liên tụt thụt lùi sau lưng họ, bóng cây tầng tầng lớp lớp, lá vàng bay loạn trong không trung.
“Tự tôi biết đi.”
Thời Tiểu Niệm dùng sức hất tay anh ra, nhưng làm sao cũng không quăng được, chỉ có thể mặc cho anh kéo chạy, anh chính là luôn mạnh mẽ như vậy.
Có chuyện gì không thể nói thật tốt sao.
Thời Tiểu Niệm rất muốn tiếp tục giãy giụa, tầm mắt rơi vào sau ót anh, thấy một tầng vải băng trên đó, ánh mắt cô ảm đạm, động tác giãy giụa từ từ nhỏ xuống.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo chạy về phía trước, vòng vo vài đường, bỗng nhiên cô nhìn thấy một kiến trúc hình bán cầu, không ngờ lại là nhà khoa học kỹ thuật của N.E
Bọn họ đang ở phía sau nhà khoa học kỹ thuật.
Thì ra bất giác, bọn họ lại tới chỗ này.
Thời Tiểu Niệm nhìn kiến trúc hùng vĩ trước mắt, hơi thở chậm lại, cô có quá nhiều ký ức ở chỗ này.
Cung Âu đưa Mr. Cung cho cô ở chỗ này, công khai quan hệ tình yêu của bọn họ với toàn thế giới ở chỗ này, cũng thông báo bọn họ chia tay với toàn thế giới ngay tại đây.
Từ khi cô động lòng đến kết thúc, đều ở chỗ này.
Thành thật mà nói, trong lòng Thời Tiểu Niệm đối với nơi này rất mâu thuẫn.
Thân thể cô phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.
Cung Âu rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Đi vào!” Cung Âu siết cổ tay cô lôi vào trong.
“Tự tôi biết đi, anh buông tay.” Thời Tiểu Niệm nói.
“À, được.”
Ngoài miệng nói được, nhưng Cung Âu vẫn mạnh mẽ lôi cô vào.
“...”
Thời Tiểu Niệm giãy dụa như thế nào cũng không ra, chỉ có thể bị ép buộc theo anh vào.
Hôm nay nhà khoa học kỹ thuật mở cửa cho người bên ngoài vào, rất nhiều du khách, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo vào bên cửa hông, đụng phải hai nữ sinh đối diện, cô lập tức quay đầu qua chỗ khác, không để hai người nhìn thấy.
Cung Âu tự ý kéo cô về phía trước, sượt qua bên người hai nữ sinh kia, đột nhiên nghe được hai nữ sinh kích động hét rầm lên sau lưng bọn họ: “A..a..a, người lúc nãy là Cung Âu sao?”
Lời kế tiếp Thời Tiểu Niệm không có nghe được.
Bởi vì cô đã bị Cung Âu kéo vào.
Cung Âu đưa tay đẩy một cánh cửa, kéo cô vào phòng làm việc.
Người trong phòng làm việc rối rít quay đầu, vừa thấy được Cung Âu liền lập tức đứng lên hết, hơi nơm nớp lo sợ nói: “Cung tiên sinh.”
Bọn họ không có nhận được tin tức Cung tiên sinh muốn tới, có chuyện lớn gì sao?
“Mở chuông báo động, đóng cửa nhà khoa học kỹ thuật lại.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Dạ, Cung tiên sinh.”
Nhân viên lập tức gật đầu, người gọi điện thoại, người ra ngoài tiễn du khách.
Chỉ chốc lát sau, nhà khoa học kỹ thuật náo nhiệt đã yên tĩnh lại.
Bên ngoài không còn một tiếng động nào.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, Cung Âu còn nắm tay cô, cô vùng vẫy hai cái, Cung Âu càng siết chặt hơn, ngón tay thon dài vòng quanh, liếc cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”
“Anh...”
Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy có nhân viên đứng đó không xa, cúi đầu len lén quan sát bọn họ, trên mặt tràn đầy tò mò.
Thời Tiểu Niệm mím môi, không nói thêm nữa.