Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 690: Chương 690: Chương 364: Em còn nhớ Mr. Cung không 2




Cô có nói gì nữa cũng sẽ trở thành câu chuyện cho mọi người tò mò suy đoán, còn không bằng không nói không làm.

“Cung tiên sinh, đã đóng cửa nhà khoa học kỹ thuật, xin hỏi cần chúng tôi làm gì nữa không?” Mấy nhân viện vội vã đi tới, thở hồng hộc hỏi.

Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm đi, chỉ để lại một câu: “Ở đây chờ! Bất cứ ai cũng không được nhúc nhích!”

“...”

Vì vậy nguyên đám người đứng đó như tượng gỗ, có người đang ngáp một cái, nghe vậy, biểu tình đang ngáp cũng cứng đờ, tay che lại, không dám động đậy chút nào.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu cưỡng ép lôi về phía trước, đi vào một thế giới toàn màu trắng.

Là nơi sản xuất người máy Mr. Cung, đây là một phòng thí nghiệm khổng lồ, cũng là một khu sinh hoạt.

Trừ thủy tinh, còn lại tất cả đều là màu trắng.

Trắng đến chói mắt.

Lại là ở đây, tại sao phải mang cô đến nơi tràn đầy kỷ niệm này, cô đã rất vất vả mới không nhớ lại nữa.

“Bây giờ có thể buông tay được chưa?”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, anh là một người đàn ông đã có vị hôn thê còn muốn cầm tay cô bao lâu chứ?

“Tại sao bây giờ tính tình của em lại trở nên xấu như vậy?” Cung Âu liếc cô một cái, hơi không nỡ buông tay ra.

Nếu không phải sợ cô kháng cự quá mức, anh còn có thể nắm tay cô đến ngày mai.

“Ai dám nói tính tình xấu trước mặt Cung Âu anh chứ?”

“Thời Tiểu Niệm, bây giờ miệng lưỡi của em càng ngày càng bén nhọn!”

Cung Âu nói, cầm một máy điều khiển trong hộc tủ lên đè xuống cái nút, chỉ thấy tên màn hình cách đó không xa, hình ảnh một người máy đang hoạt động đi lại trong đó.

Mr. Cung.

Thấy hình ảnh quen thuộc đó, ánh mắt Thời Tiểu Niệm chua xót.

Cô từ từ đi tới, giơ tay lên chạm vào Mr. Cung, ngón tay xuyên qua thân hình cao lớn của anh, không sờ được gì cả, hình ảnh đó in trên tay của cô.

Đây không phải Mr. Cung, chỉ là hình ảnh 3D mà thôi.

Nhìn có vẻ chân thật, nhưng tất cả chỉ là hư ảo.

Cô đã rất lâu không gặp Mr. Cung, cô nhờ Hạ Vũ mang Mr. Cung về giúp, nhưng anh đã không ở đó từ sớm, hẳn là bị Cung Âu mang đi.

Cung Âu đứng bên cạnh, đôi mắt đen liếc cô một cái, trên mặt mang chút đắc ý, giọng có vẻ quái dị: “Sao vậy, em còn nhớ Mr. Cung sao? Tôi còn cho là em đã quên mất.”

Biểu tình đó của cô, thật giống như Mr. Cung mới là người yêu cũ của cô vậy.

“Nhớ thì sao, từ đầu đến cuối cũng chỉ là hư ảo.”

Thời Tiểu Niệm từ từ rút tay mình về.

Đối với cô mà nói, Mr. Cung, Cung Âu đều là hư ảo, bây giờ cô, sẽ không lại đi cần những món đồ hư ảo nữa.

“Đây là hình ảnh 3D, đương nhiên là hư ảo! Mr. Cung ở ngay chỗ của tôi, là em không đến đòi lại thôi!” Cung Âu nói, anh làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn cô chủ động liên lạc với anh.

Kết quả, một lần cũng không có.

Cô thật là độc ác.

“Tôi nói muốn anh sẽ đưa tôi sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn bàn tay trống không của mình, nhàn nhạt hỏi.

“Vậy thì phải xem em dùng cách nào đòi lại.” Cung Âu nâng cằm, có vẻ ngang ngược.

“Dùng cách nào anh mới có thể đưa?”

Cung Âu đi tới trước mặt, rũ mắt nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên, nói từng chữ từng chữ: “Cách thân thể nam nữ đánh nhau.”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh không nói gì, bỗng nhiên gương mặt anh tuấn của anh trong mắt cô trở nên xa lạ, xa lạ đến làm trái tim cô lạnh băng.

“Cung Âu, tôi biết anh không có quan niệm về đạo đức và tình yêu, nhưng cũng xin anh đừng đang có vị hôn thê lại muốn lên giường với tôi.”

Cô không chấp nhận nổi.

Cô cảm thấy chán ghét.

Cung Âu hoàn toàn xem thường, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nuốt cô luôn vậy: “Tôi không chỉ là muốn lên giường với em.”

Tồi tệ đến đương nhiên như vậy.

Ở chỗ của anh, đạo đức còn không bằng rác rưởi.

“Tại sao không tới gặp tôi?” Thời Tiểu Niệm đi vào chuyện chính, nhìn gương mặt tái nhợt của anh chăm chú nói.

“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng!”

Cung Âu trầm giọng nói, có phải cô đã điên đảo nhân vật rồi hay không?

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng: “Tôi hỏi là trong nửa năm bị nhốt ở tháp cao bên bờ biển, tại sao không tới gặp tôi? Cho dù chúng ta đã chia tay, khi đó anh cũng biết tôi mang thai là con của anh, anh lại không thèm liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần?”

Giọng nói của cô khổ sở, đến cuối cùng, còn mang theo chút trách móc.

Đây là vấn đề trong lòng cô vẫn luôn kềm chế, vốn là cô không muốn hỏi, sợ mình tự rước lấy nhục.

Nhưng bây giờ, cô muốn tháo bỏ hết tất cả câu hỏi.

Cung Âu bị khổ sở trong mắt cô đâm đau nhói, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, thân hình cao lớn của anh lui về sau vài bước, sau đó nặng nề ngồi xuống một góc sô pha, thành thật nói: “Tôi không tìm được em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.