Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Không tìm được.
Đây là một cái cớ thật tốt.
Thời Tiểu Niệm đi đến, ngồi ở một góc của sô pha, hơi chua xót nói: “Là do anh không muốn đi tìm đúng không, nếu anh muốn tìm, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể đi vào cuộc sống của tôi, cũng giống như bây giờ.”
Nếu anh muốn tìm, cô tránh cũng không tránh được.
Hai người ngồi ở hai đầu của ghế sô pha, cách xa nhau hơn khoảng một mét.
“Nhưng mà tôi không tìm được! Chỗ đó không có tín hiệu, cũng không có internet, làm sao tôi có thể tìm được em? Cha mẹ tôi lại cố gắng ngăn cản tôi đi tìm, thậm chí ngay cả lúc tìm được chỗ đó lại bị bỏ qua!” Cung Âu lớn tiếng nói, giống như là một đứa bé bị ủy khuất lại cố gắng muốn chứng minh chính mình.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế sô pha mềm mại, nghe lời anh nói, lông mi run run, hỏi: “Có thật là anh đi tìm tôi?”
Cô không biết có nên tin tưởng anh lần nữa không.
“Em có muốn tôi dùng máy dò nói dối cho em nhìn hay không?”
Cung Âu trừng cô, cô lại dám nghi ngờ anh?
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn sàn nhà màu trắng, kết quả như vậy, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô.
Không phải anh không muốn gặp cô, mà là do anh không tìm được cô.
“Có phải em luôn mong đợi tôi đến cứu em, đúng không?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi.
Có phải như vậy hay không cũng đã không còn ý nghĩa gì.
Cô chớp chớp ánh mắt chua xót, nhìn mặt đất nói: “Bây giờ là tôi hỏi anh, chứ không phải là anh hỏi tôi.”
Cung Âu hừ lạnh, phối hợp với cô nói: “Em còn muốn hỏi cái gì?”
“Có phải không tìm được tôi, cho nên anh cũng không tìm nữa hay không? Vậy nên anh mới thề nguyền đính hôn cùng với Mona.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
Mỗi câu cô hỏi đều là những chuyện đã từng khiến cô đau khổ vô cùng, nên cô phải biết rõ ràng đáp án.
Dù sao, cô cũng không sợ bị tổn thương lần nữa.
Không nghĩ đến cô sẽ trực tiếp hỏi cái này, Cung Âu ngồi ở đó, vẻ mặt cứng đờ nói: “Không phải như vậy.”
“Tại sao không phải?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu ngồi ở trên ghế sô pha, nghiêng người về chỗ cô đang ngồi, lười biếng mà dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tôi không tìm được em, mẹ tôi nói, chỉ cần tôi đính hôn cùng với Mona, bà ta sẽ nói tung tích của em cho tôi biết.”
Nghe anh nói như vậy, cơ thể của Thời Tiểu Niệm chấn động, cô không dám tin xoay người nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cung Âu: “Anh nói gì?”
Là do La Kỳ?
“Tôi nói, tôi là vì em nên mới đính hôn!”
Đôi mắt của anh thật sâu, nhìn cô chăm chú.
“...”
“Nếu không phải là vì em, Cung Âu tôi nào có rảnh rỗi như vậy?” Cung Âu nói như vậy.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh tràn đầy kinh ngạc.
Trong chớp mắt, Thời Tiểu Niệm gần như tin lời nói của anh, tin tất cả những việc anh làm đều là vì cô, tin anh luôn luôn tìm kiếm cô, chưa từng từ bỏ.
Nhưng chỉ một lúc sau, đột nhiên cô giật mình tỉnh lại, nghiêng mặt lạnh lùng nói: “Cung Âu, anh nói như vậy không cảm thấy trái với lương tâm sao? Anh đã sớm cấu kết cùng với Mona, trong lúc anh đang chữa bệnh.”
“Tôi không có chữa bệnh.”
Cung Âu nói, giọng đầy từ tính, không giấu giếm cô bất kì điều gì.
Anh từng nghĩ rằng, đẩy cô ra xa là vì tốt cô cô, cũng là tốt cho anh. Nhưng sau đó anh mới biết, anh không thể nào chịu nổi nếu không có cô.
Hơn nửa năm trôi qua, anh đã chịu đựng đủ rồi.
“...”
Lại là một câu nói làm cô rung động.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu: “Anh nói cái gì?”
Cái gì gọi là không có chữa bệnh?
“Tôi không có chữa bệnh, lúc đó là tôi gạt em thôi.” Cung Âu nói bằng giọng nhàn nhạt, ngồi trên ghế sô pha nhìn cô.
Cô ngồi ở đó, mái tóc ngắn hơn trước kia một chút, mềm mại như suối, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cho dù mặt cô không trang điểm nhưng anh vẫn cảm thấy rất đẹp.
“Tại sao lại lừa gạt tôi?”
Mặt của Thời Tiểu Niệm tràn đầy kinh ngạc, cơ bản là không thể chịu được có nhiều chuyện khác với suy nghĩ của cô như vậy.
Đến cùng anh đã giấu cô bao nhiêu chuyện? Cái gì gọi là không có chữa bệnh? Cái gì gọi là chỉ lừa gạt cô?
Vậy bệnh rối loạn hoang tưởng của anh chưa được chữa khỏi? Vậy tại sao anh lại chia tay với cô? Tại sao phải cấu kết cùng với Mona? Không phải cố chấp cuồng một khi nhận định là sẽ không thay đổi hay sao?
Rõ ràng là anh cùng Mona thông đồng ngay trước mặt cô, làm nhục cô tỏ vẻ cô không đáng giá một đồng đối với anh.
“Bởi vì lúc đó, tôi cảm thấy chúng ta chia tay tương đối tốt.” Cung Âu nhìn khuôn mặt của cô nói từng chữ từng chữ.
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Tôi không nói nguyên nhân có được không?” Cung Âu nhìn cô nói bằng giọng trầm thấp, anh không muốn cô biết nguyên nhân tại sao.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một góc của ghế sô pha, nhìn anh bằng ánh mắt u tối: “Cung Âu, anh không thể luôn xem tôi là đứa ngốc không biết gì.”
“Em là người phụ nữ của Cung Âu tôi, làm sao lại là đứa ngốc được.”
“Vậy anh hãy nói cho tôi biết, tất cả chuyện này là sao!” Thời Tiểu Niệm có chút kích động hỏi: “Tại sao lúc đầu tôi hỏi anh, anh lại không nói, tại sao lại liên tiếp làm nhục tôi? Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, có phải anh muốn ngay cả đến lúc chết tôi cũng không hay biết gì đúng không?”
Chia tay là có lí do khác.