Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 692: Chương 692: Chương 365: Sự thật cô độc bi thương nhất 2




Đến cùng là lí do gì khiến anh lần lượt làm nhục cô, dồn ép cô chia tay với anh, cô không hiểu, là lí do gì khiến anh làm cô tổn thương nhiều như vậy.

Thấy cô như vậy, Cung Âu lập tức ngồi đến gần, đôi mắt sâu nhìn cô chằm chằm: “Tôi không muốn em chết, tôi muốn em còn sống! Tôi muốn em sống ở bên cạnh tôi!”

Đây là một câu nói rất cảm động.

Nhưng cô đã không còn dám nghe những câu nói của anh, không thể tin, quá giả tạo. Giống như bọt nước, đâm một cái liền vỡ tan.

Anh càng ngày càng dựa gần cô, ép cô sát vào một góc của sô pha, cô quay đầu đi không nhìn ánh mắt của anh, nhưng cũng không có đẩy anh ra mà chỉ nói: “Nguyên nhân, tôi muốn biết nguyên nhân.”

Cô phải biết tất cả.

Cung Âu nhìn cô đầy chăm chú, một lúc sau, đôi môi mỏng mới nói một chữ: “Được.”

Nói xong, anh lấy điện thoại từ trong túi ra.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn, nhìn ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình điện thoại, bấm mật khẩu xong, ấn một lúc lâu sau, mới hiện ra một tấm hình.

Cung Âu đưa điện thoại di động cho cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy sự nghi ngờ, nhìn điện thoại một cái, hình ảnh giống như là được ai tỉ mỉ chụp, rất rõ nét, không có một chút mờ nào.

Trong hình hiện lên một phòng ăn, một nam một nữ ngồi dưới dù che nắng, hoặc có thể nói là hai đứa bé trai.

Bởi vì cô nhận ra một người trong đó là em trai ruột của cô, Tịch Ngọc.

Trong hình Tịch Ngọc khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Mặc trang phục cổ đại, váy dài, ăn mặc rất giống một cô gái, tràn đầy vẻ thanh xuân, mái tóc màu nâu rất dài được cột thành hình đuôi ngựa, không có một chút nào không hài hòa, thật sự rất là giống một cô gái.

Rất giống rất giống với cô.

Nếu không biết, cô sẽ tin đây chính là cô.

Trong hình, Tịch Ngọc cười rất vui vẻ, đôi mắt giống như chứa rất nhiều ánh sáng, em đưa ly nước trong tay cho bé trai ngồi đối diện.

Bé trai kia khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cơ thể thon dài, dáng ngồi rất lười nhác nhưng lại tao nhã, quần dài màu nhạt, hai chân bắt chéo nhau, trên người mặc chiếc áo lông màu xám tro.

Bé trai nhỏ tuổi kia tuy chỉ hiện ra một góc của má phải nhưng vẫn làm người khác kinh ngạc với sự đẹp trai của em, khuôn mặt đầy góc cạnh, lại có chút mùi máu tanh, nhìn Tịch Ngọc bằng ánh mắt thâm thúy, nụ cười trên mặt ấm áp, giơ tay nhận ly nước.

Ly nước đó, cắm hai cái ống hút.

Thời Tiểu Niệm nhìn tấm hình này rất lâu, sau đó mới nhìn Cung Âu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Tôi không hiểu ý của anh.”

Cho cô nhìn tấm hình này là muốn nói cái gì?

“Bây giờ em đã trở về Tịch gia, có lẽ em đã biết người không nam không nữ trong hình này là ai.” Cung Âu nói bằng giọng trầm thấp.

Quả nhiên, thế giới này không có bí mật gì.

Anh cũng biết cô trở về Tịch gia.

“Nó là em trai của tôi, không phải là không nam không nữ!” Thời Tiểu Niệm nói bằng giọng lạnh lùng.

Có ham mê khác người cũng không có gì là đáng trách, huống hồ, em trai của cô đã chết.

Cô không muốn nghe bất cứ ai nói xấu em trai cô.

“Tôi biết.” Cung Âu nói bằng giọng trầm thấp, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giật giật môi mỏng, chậm rãi nói: “Vậy em có biết, người con trai còn lại trong hình là ai?”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu.

“Là anh trai của tôi, Cung Úc.” Cung Âu nói từng chữ từng chữ, giọng nói nghẹn ngào, kèm theo một chút tình cảm phức tạp.

“Bốp.”

Điện thoại trong tay của Thời Tiểu Niệm rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát bỗng nhiên khuôn mặt của Thời Tiểu Niệm ảm đạm, không còn một giọt máu, nhìn Cung Âu không dám tin tưởng: “Không thể nào, chuyện này là không thể nào.”

Tại sao lại là anh trai của Cung Âu?

Tại sao thế giới này lại nhỏ như vậy?

“Anh của tôi từng đến nước Ý du học hơn nửa năm.” Cung Âu nói, giọng từ tính: “Phòng ăn trong hình này chính là một trong những kiến trúc phổ biến của nước Ý, thời gian, địa điểm, nhân vật đều hoàn toàn trùng khớp.”

“....”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy ngơ ngác, nhưng lại không dám tin những thứ mà cô đã nhìn thấy: “Đây là chuyện không thể nào.”

Chuyện này lại được tính là cái gì?

Không thể nào, không thể nào có chuyện hoang đường như vậy. Cô không tin, cô tuyệt đối không tin.

Cung Âu ngồi trên sô pha, dựa sát vào người cô, đưa tay cầm điện thoại trên đùi cô, nhưng lại không bỏ tay ra khỏi chân cô, cứ như vậy vừa sờ chân cô vừa dán mắt vào màn hình di động, nhìn tấm hình phía dưới,

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đối với sự thật như vậy, cho nên không có để ý hành động của anh.

“Tấm hình này là Mona cho tôi, năm đó có một người bạn của cô ta do thích phong cảnh đầu đường nên đã chụp lại, trong lúc vô tình mở lại ảnh, thấy tấm ảnh này, phát hiện người trong hình rất giống em, lại biết Mona đang theo đuổi tôi, nên liền gửi tấm ảnh này cho cô ta.”

“...”

Hình này là bạn của Mona chụp.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy vẻ sợ hãi, bên trong những chuyện này, cô hoàn toàn không biết gì.

“Mona điều tra rất nhiều tài liệu, cô ta cho rằng là em đã từng dụ dỗ anh của tôi, cho nên đến tố giác với tôi.” Cung Âu nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm bất ngờ nhớ đến lúc đó, Cung Âu trở lại lâu đài đế quốc tự nhiên không muốn nhìn mặt của cô, thì ra nguyên nhân là do tấm ảnh này.

Cô cùng em trai của cô rất giống nhau, giống đến nỗi chính cô cũng cảm thấy khiếp sợ.

Cung Âu xóa hình trong điện thoại, giọng trầm thấp: “Nhìn ngay từ lúc đầu tôi cũng đã biết, trong hình không phải là em, nhưng nhất định có quan hệ với em.”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh anh, bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Lạnh từ đầu đến chân, cảm giác như cả người đang ở băng tuyết.

“Tôi đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của anh tôi.” Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh: “Điều tra nguyên nhân cái chết của anh ấy? Tại sao?”

Cung Úc không phải là qua đời do bị tai nạn xe hay sao? Tại sao phải điều tra?

“Không biết nữa, đây chỉ là trực giác.” Cung Âu trầm thấp nói, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.