Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh có trực giác liên quan đến em trai cô sao?
“Anh tra được gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi, em trai cô nói tới cái chết của anh trai anh, trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu.
“Tôi cho người bí mật điều tra, tìm được quản gia và người giúp việc của anh tôi trước đây. Sự thật chứng minh trực giác của tôi là đúng.”
Chuyện này, anh thậm chí không thể an bài Phong Đức hoặc người theo sát anh đi làm, bởi vì anh không thể cho Cung gia biết bí mật này.
Chỉ có thể âm thầm điều tra.
“Anh muốn nói cái chết của anh trai anh…có liên quan tới em trai tôi?”
Nghe lời anh nói, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nghĩ vậy.
“Cả Cung gia bao gồm cả tôi đều cho rằng anh trai hẹn tôi mới bị tai nạn.” Cung Âu nói tới đây dừng một chút, thần sắc ảm đạm, lát sau mới tiếp tục nói: “Nhưng con đường kia có hai cách đi, một cái đi thẳng đến chỗ hẹn của chúng tôi, một cái đến chỗ khác. Ngày đó anh trai chuẩn bị tới gặp em ấy rồi mới tới gặp tôi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm đưa tay che miệng mình, bị chuyện này chấn kinh đến mức không nói ra lời.
Tại sao có thể như vậy?
Hoàn toàn giống như số mệnh vậy.
Cung Úc chết, Tịch Ngọc cũng chết.
“Tôi không biết ngày đó hai người họ có gặp mặt hay không, nhưng anh trai vì hẹn với em ấy mới xảy ra tai nạn xe.” Nói đến xảy ra tai nạn xe cộ, tay Cung Âu khoác trên đùi cô rung một cái.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh đang run sợ, cô không đẩy anh ra.
Cô khiếp sợ với chân tướng mọi chuyện.
Cô một mực đoán tại sao Cung Âu phải chia tay cô, tại sao ngay cả mặt cô cũng không muốn nhìn thấy, tất cả câu trả lời đều được giải thích.
Câu trả lời này cô không cách nào tiếp nhận được, cô cảm thấy khó chịu.
“Mona vốn không biết nhiều như vậy, nhưng tôi nhất thời sai lầm, bị cô ta nghe lén.” Cung Âu nói.
“Cho nên cô ta lấy cớ đó uy hiếp anh và cô ta ở chung một chỗ?” Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi.
“Cô ta không có lá gan đó, cô ta cũng biết, nếu thật sự ép buộc tôi, cô ta sẽ bị chết thảm.” Cung Âu nói, yên lặng chốc lát lại nói: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra khi đó, cô ta một mực muốn tẩy não tôi, để tôi không tiếp nhận em, không cách nào trở lại với em nữa.”
“…”
Tẩy não.
Thật đúng là biện pháp của bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp.
Thật cao minh.
Nhưng trong lòng anh cũng mâu thuẫn đi, khi đó, anh thật sự không tiếp nhận nổi dáng dấp hai chị em cô giống nhau như đúc.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đưa tay sờ cánh tay mình, ngón tay lạnh như băng: “Không nghĩ tới khi đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi còn tưởng rằng anh và Mona…”
“Cho là tôi thật sự yêu người phụ nữ kia?” Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Cô ta xấu như vậy, không bằng một phần của em, sao tôi có thể để ý đến cô ta?”
Mona không xấu, tóc vàng mắt xanh, là tiêu chuẩn đại mĩ nhân.
Cũng chỉ có trong mắt kẻ cố chấp Mona mới trở nên xấu xí.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngồi đó không nhúc nhích, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Cô nhìn điện thoại trong tay anh, suy nghĩ lời anh vừa nói, lập tức chấn động vô cùng, không cách nào nói rõ.
Làm sao biết chân tướng này?
Sao lại cất giấu chân tướng bi thương như vậy?
“Tôi nói xong rồi.” Cung Âu nói, mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ em đã biết tất cả mọi chuyện.”
“Tại sao lúc đầu không cho tôi biết?” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, thanh âm khổ sở: “Tại sao phải lừa gạt tôi đến bây giờ mới chịu nói tôi biết? Là vì anh trai anh sao?”
Hơn nửa năm.
Anh giấu cô hơn nửa năm, liều mạng làm nhục cô là vì che giấu chân tướng này, là sợ người biết anh trai anh như vậy, phải không?
Người anh tôn kính nhất là anh trai anh.
Nghe vậy, Cung Âu trừng cô một cái: “Tôi chỉ không muốn cho em biết những chuyện này. Em nghĩ gì vậy?”
Cái gì mà vì anh trai anh?
“Chỉ là không muốn cho tôi biết?” Lông mi Thời Tiểu Niệm run run: “Tại sao? Hai người chịu đựng chân tướng này tốt hơn một người chịu đựng chứ.”
Khi đó, anh nhất định không dễ chịu.
Cần gì phải gạt cô, cần gì phải gánh vác một mình?
“Biết những chuyện này đối với em có ích lợi gì? Khi đó, tôi cũng không biết tại sao Tịch gia bỏ rơi em. Vào lúc đó để em biết những chuyện này chỉ khiến em sợ hãi, giật mình hơn thôi.” Cung Âu dùng sức nói, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Anh là đàn ông, có một số việc anh phải gánh vác.
“Sợ hãi, giật mình?”
Thời Tiểu Niệm không hiểu, biết chân tướng như vậy sẽ khó tin tưởng, khó tiếp nhận, sẽ bi thương, nhưng sao lại sợ hãi, giật mình?
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, tay đặt lên đùi cô tiến vào trong, hơi dùng sức.
Đầu ngón tay anh nóng bỏng, càng buộc chặt chân mảnh khảnh của cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh chờ câu trả lời.
Cung Âu nhìn cô, hồi lâu, anh giống như chật vật quyết định vậy, trầm thấp nói: “Tôi nói ra, em không sợ sao?”
“…”
Sợ cái gì?
Thời Tiểu Niệm không hiểu.