Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 694: Chương 694: Chương 366: Hoàn toàn giống như số mệnh vậy 2




“Tôi một mực tiêu hủy bí mật này, tôi không biết có đủ sạch sẽ không.” Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, nói từng chữ từng chữ: “Nếu những chuyện này bị cha tôi biết, sợ rằng một con cá của Tịch gia các em cũng sẽ không còn.”

Cái gì gọi là một con cá cũng không còn?

Thời Tiểu Niệm nhìn mặt anh, kinh ngạc hỏi: “Một người cũng không còn nghĩa là…”

Cung Âu ngồi bên cạnh cô, thân hình cao lớn đến gần cô, một tay đặt trên ghế sofa sau đầu cô, một tay vẫn đặt trên đùi cô, tròng mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô: “Em biết tôi làm sao tìm được quản gia và thuộc hạ trước kia của anh trai tôi không?”

“Làm sao tìm được?”

Thời Tiểu Niệm quên đẩy anh ra, cả người dường như bị ánh mắt thâm thúy của anh hút sâu vào.

“Tôi tìm ra di vật của bọn họ, đi kiểm chứng chuyện năm đó.” Cung Âu nói, đưa tay lau mặt nho nhỏ của cô: “Tôi nói vậy, em đừng sợ.”

Tìm được di vật?

“…”

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, thân thể càng lạnh băng, cô có cảm giác giống như mình bị rơi vào băng động vậy, tất cả tảng băng đều xếp trên người cô, vừa lạnh vừa đau.

Đây là dính líu, người có liên quan đến cái chết của Cung Úc đều bị…

Tật xấu của quý tộc từ cổ xưa.

Quá đáng sợ.

Mặt cô từ từ trở nên ảm đạm.

“Không cho phép sợ, Thời Tiểu Niệm. Nên tiêu hủy tôi đã tiêu hủy, trừ một tấm hình trong tay Mona, nhưng chỉ một tấm hình cũng không nói lên điều gì, cô ta cũng sẽ không đột ngột vạch trần tôi.”

“…”

“Hơn nữa chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ dùng mạng mình che chở em, bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi.” Cung Âu ngồi bên cạnh cô nói, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, giống như mò tới khối băng: “Sao mặt em lạnh như vậy?”

Nghe thế, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được hai người dựa vào nhau gần quá mức, cô nghĩ đến tấm hình kia trong điện thoại anh.

Cô vội vàng đưa tay đẩy Cung Âu ra.

Cung Âu bất mãn nhìn động tác này của cô, trợn mắt nhìn cô: “Em đẩy tôi ra làm gì? Tôi nói nhiều như vậy đều vô ích phải không?”

Còn đẩy anh.

Trước đây coi như là do anh không giải thích, bây giờ còn đẩy anh?

Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sofa đứng lên, đưa tay ôm chặt thân thể lạnh như băng của mình, thấp giọng hỏi: “Tại sao bây giờ chịu nói cho tôi?”

Tại sao bây giờ lại nguyện ý nói rõ những chuyện này với cô?

“Bởi vì tôi muốn em trở về bên cạnh tôi.”

Chỉ có thể nói ra hết những chuyện này, cô mới không tiếp tục bày sắc mặt đó với anh nữa.

Anh ghét cô bày sắc mặt đó với anh.

Cung Âu lẽ thẳng khí hùng nói, tựa như vấn đề của chuyện này là anh mở miệng hay không, anh luôn cường thế.

Một điểm này, chưa bao giờ thay đổi.

Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lầm bầm lặp lại lời anh nói: “Trở về bên cạnh anh?”

“Đúng!”

Cung Âu từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới trước mặt cô, nắm tay cô lần nữa: “Tốt lắm, đến bệnh viện với tôi, nấu cơm cho tôi ăn, tôi muốn chết đói rồi. Dẫn con gái theo, tôi chưa thấy nó.”

Trong tư tưởng của anh, anh giải thích tất cả hiểu lầm thì cô sẽ theo anh về, trở lại cuộc sống như trước.

Thời Tiểu Niệm bị anh kéo đi tới trước hai bước, anh thật giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.

Có thể rõ ràng, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Thời Tiểu Niệm không tự chủ được rút tay về, lui về sau một bước.

“…”

Thân thể Cung Âu cứng ngắc, đôi mắt đen trợn mắt nhìn cô, thần sắc chất vấn: “Thời Tiểu Niệm, em có ý gì?”

“Tôi…” Thời Tiểu Niệm cười khanh khách, không biết nên nói gì, cô đứng đó, dừng chốc lát mới nói: “Là tôi hiểu lầm anh, tôi vẫn cho rằng chỉ là anh không muốn tôi.”

Rốt cuộc chân tướng đã rõ ràng.

“Tôi đã sớm hối hận.” Cung Âu nói, tiếp tục kéo tay cô đi: “Đi, trở về với tôi, buổi chiều tôi còn chưa kiểm tra.”

Đối mặt với động tác cường thế của anh, Thời Tiểu Niệm rút tay về lần nữa, ý kháng cự rất rõ.

“Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em có ý gì?”

Cung Âu cuối cùng cũng phát hiện cô không đúng: “Là tôi giải thích không đủ rõ hay tôi còn phải giải thích cái gì? Kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Đầu anh mơ hồ đau, anh không thể hao tổn công sức với cô nữa.

“Dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian tiêu hóa.”

Trong lúc nhất thời sao cô có thể tiêu hóa chân tướng như vậy, sau đó xem như chưa xảy ra chuyện gì mà tiếp tục cùng anh một chỗ.

“Tiêu hóa?” Cung Âu nhíu mày, bỗng nhiên đè vai cô, đè cô ngồi xuống ghế sofa, mình thì ngồi lên bàn trà đối diện cô, mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Được, tiêu hóa đi.”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm hơi ngẩn người.

“Không phải em muốn tiêu hóa sao? Ở đây tiêu hóa đi, tôi nhìn em tiêu hóa.” Cung Âu bắt chéo chân, chống tay lên bàn trà nhỏ, bộ dạng dây dưa với cô đến cùng.

Thời Tiểu Niệm bị một chuỗi tiêu hóa của anh làm đầu choáng váng, hơi im lặng nhìn anh: “Tôi muốn trở về rồi từ từ tiêu hóa.”

Nhiều chuyện như vậy, sao cô có thể tiêu hóa nhanh đến vậy, cô không có bản lãnh đó.

“Không được! Ở đây! Em muốn tiêu hóa đến sáng mai tôi cũng chờ em.”

Cung Âu tỏ rõ ý không cho cô rời đi, bá đạo quyết định.

Thời Tiểu Niệm không ưa thái độ này của anh, nhưng tầm mắt cô rơi vào trên lỗ tai anh, hận thù tích lũy hơn nửa năm làm thế nào cũng không thể phát tiết được.

“Đêm tuyên thệ đó tại sao anh phải bỏ đi?” Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa đối mặt anh, không nhịn được hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.