Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi đi tìm em. Trễ một bước.”
Cung Âu đáp, hai mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Đối với câu trả lời của anh, Thời Tiểu Niệm đã từng không tin, khi biết nguyên nhân, cô biết rõ, Cung Âu cũng không muốn buông tay cô.
Cô tin tưởng, Cung Âu thật sự một mực tìm cô.
Không cần chứng cớ gì, cô chỉ tin tưởng thôi.
Bây giờ cô mới biết, ban đầu Cung Âu quấn quít là vì cái gì, anh muốn chia tay, nhưng anh lén ăn đồ ăn cô làm, sau đó sẽ lớn tiếng chối.
Chân tướng, giải thích rõ biến hóa của Cung Âu trong thời gian đó.
“Vậy nên anh bị cha anh đánh?” Thời Tiểu Niệm hỏi tiếp.
“Ừ.” Cung Âu trầm giọng đáp, khuôn mặt căng thẳng, không nháy mắt nhìn chằm chằm cô giống như canh chừng một phạm nhân.
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn vết sẹo màu đậm trên lỗ tai anh, lông mi rung động, thấp giọng hỏi: “Đau không?”
“Đau!” Cung Âu không chút phủ nhận.
“…”
Đáy lòng Thời Tiểu Niệm cũng đau theo.
“Tôi tự tìm.” Cung Âu bỗng nhiên bồi thêm một câu.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, Cung Âu đưa tay lướt qua môi mỏng mình, có chút không được tự nhiên nói: “Ai bảo tôi chia tay, biến thành như vậy là tôi tự tìm. Tôi cho rằng xa em tôi sẽ tốt hơn, nhưng không hề. Sớm biết, dù thế nào tôi cũng không chia tay.”
Người ta luôn sau khi bị dạy dỗ mới biết hối hận.
“…”
Cô không biết nói gì, anh thừa nhận sai lầm nhanh như vậy, thừa nhận hối hận cũng nhanh, cái gì cũng nhanh, còn tỏ ra là chuyện đương nhiên.
Ngược lại, cô không thể nào tỏ ra bình thường nhanh đến vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, ánh mắt chua xót.
“Thời Tiểu Niệm, em còn hận tôi không?” Cung Âu ngồi trên bàn trà bắt chéo chân, một chân dính sát vào đùi cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh.
“Tôi biết em hận tôi.” Cung Âu ngưng mắt nhìn cô: “Chữ em khắc trên giường, tôi đều thấy được.”
Đều thấy được đó.
Tôi hận anh, mỗi lần có thống khổ đều khắc ba chữ đó, vết khắc kia ngày càng sâu, mỗi một vết cũng khắc lên người cô.
Nhưng bây giờ, anh lại nói cho cô, cô đã hiểu lầm tất cả rồi, cô hận sai rồi.
Anh có tìm cô, anh không có buông tay cô, anh thậm chí vì cô mà đính hôn.
“Em còn hận tôi không? Có phải sau khi khi tiêu hóa những chuyện này em không hận tôi nữa không?” Cung Âm nhìn chằm chằm cô nôn nóng hổi, phải hỏi ra kết quả.
Anh không muốn cô hận anh, anh muốn cô như trước đây, làm đồ ăn cho anh.
“Tôi không biết.”
Thời Tiểu Niệm thành thật nói ra cảm nhận của mình.
“Hận chính là hận. không hận chính là không hận, cái gì gọi là không biết?” Cung Âu không hài lòng câu trả lời này.
Cô không biết mà.
Gỡ bỏ hiểu lầm, cô cũng nên không hận nữa sao? Những vết thương tồn tại rõ ràng, có thể cứ như vậy mà quên đi quá khứ đó sao?
Tiếp tục hận? Cô dực vào cái gì tiếp tục hận? Anh vẫn không buông tay cô, thậm chí bị thương vì cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, trong mắt ảm đạm, cô cầm túi bên cạnh, lấy ra đôi bông tai kim cương, đưa cho anh: “Trả lại anh, Cung Âu.”
“Đeo lên cho tôi.”
Cung Âu ngồi trên bàn trà nhỏ, thân thể nghiêng tới trước, dựa vào hướng cô, đưa ngón tay chỉ chỉ lỗ tai mình.
Mặt anh ngay trước mắt cô, môi mỏng dường như có thể hôn lên mắt cô.
“Đừng như vậy, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, người không tự chủ lui về sau.
“Đừng như vậy? Để em đeo bông tai thôi mà đã thế, để em lên giường với tôi không phải muốn mạng em luôn chứ?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
“…”
Tay Thời Tiểu Niệm cầm bông tai cứng đờ giữa không trung.
“Tiêu hóa xong chưa? Đeo cho tôi, cùng tôi trở về bệnh viện.” Cung Âu từng bước ép sát cô.
“Anh không nên như vậy, được hay không?” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, cô đặt bông tai lên bàn trà: “Anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ thật kĩ, bây giờ tôi rất rối loạn.”
Cô không chịu nổi anh ép buộc cô như thế.
Dứt lời, Thời Tiểu Niệm từ ghế sofa đứng lên.
Cung Âu lập tức bước hai bước, giày da giẫm lên ghế sofa hai bên cô, bao vây cô giữa hai chân, như tường thành vững chắc không để cô đi ra ngoài.
“Cung Âu, tôi muốn về yên lặng suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật kĩ. Anh đừng bá đạo như vậy được không?”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn mặt anh, không thể làm gì khác hơn là nói.
“Không được!”
Tay Cung Âu bỗng nhiên rung một cái, nhưng trên mặt anh không lộ ra dấu vết gì, chỉ có đáy mắt xẹt qua vẻ đau xót.
“Tại sao?”
Thời Tiểu Niệm đứng đó hỏi.
Cung Âu ngước mắt thật sâu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, trầm thấp nói: “Em không ở bên cạnh tôi, tôi không nắm được cục diện.”
Mỗi lần để cô cách xa mình, anh không thể nắm được gì.