Lần đầu tiên chia tay với cô, cô lập tức tới bên cạnh Mộ Thiên Sơ, lần thứ hai, cô lại bị mẹ nhốt.
Cô phải ở bên cạnh anh.
“Nếu vậy, không phải bây giờ tôi không thể đi đâu chứ?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không cho em đi.”
“Anh muốn bắt cóc tôi hay là nhốt tôi?”
“Không cái nào hết.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, dừng một chút, vẻ mặt thành thật nói: “Cái đó rất mạnh bạo.”
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh cũng không biết nói gì cho phải: “Anh nói sao?”
Chẳng lẽ cô không thể đi, anh đang suy nghĩ gì?
Trong lòng Thời Tiểu Niệm thật sự rất loạn, không nghĩ tới sẽ tiếp tục dây dưa với anh, cô giơ chân muốn vượt qua chân dài của anh, cánh tay bị Cung Âu dùng sức nắm lấy.
Ngã người cô ngã trên bắp đùi anh, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh, tầm mắt Cung Âu rơi vào trên môi cô, không chút nghĩ ngợi, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cô, trăn trở hôn.
Cung Âu đã quên bao lâu không được thưởng thức mùi vị của môi cô, thử một cái liền triền miên không muốn rời.
Anh ngồi trên bàn trà, khống chế cô trên đùi mình, một tay ôm chặt hai cánh tay cô muốn giãy dụa, một tay đè sau gáy cô, đè xuống chống cự của cô, không để ý mọi thứ, chỉ hôn môi cô, lửa nóng chui vào, công thành chiếm đất.
“Ô…không muốn…ô…”
Thời Tiểu Niệm phản kháng, lại bị Cung Âu ôm thật chặt, cô muốn từ trên đùi anh ngồi xuống ghế cũng không làm được.
Cung Âu hôn bá đạo mà cuồng nhiệt, điên cuồng hút lấy hơi thở cô, dường như muốn cướp đi cả hô hấp của cô.
Trong đầu Thời Tiểu Niệm đang cực kì loạn, căn bản không muốn thế này, cô gắng sức giãy giụa, giãy ra được tay anh, đang muốn đứng lên, liền nghe Cung Âu thấp giọng kêu đau: “A!”
Một giây kế tiếp, Cung Âu đưa tay đè đầu mình, sắc mặt tái nhợt thống khổ, ánh mắt tan rã.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao vậy?”
“Nhức đầu.”
Cung Âu đè đầu mình nói.
“Nhức đầu, rất đau sao?” Thời Tiểu Niệm cả kinh.
Nhất định là do tai nạn xe cộ, nói cần phải ở bệnh viện quan sát, anh mới hai ngày đã chạy ra ngoài.
“Từ nửa tiếng trước đã bắt đầu đau.” Cung Âu hết sức kiềm chế thống khổ, đưa tay đè đầu mình.
“Nửa tiếng trước?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ: “Vậy anh còn nói nhảm, mau tới bệnh viện. Anh muốn chết phải không? Anh còn đang trong thời gian quan sát, biết không?”
Thật là một người điên.
Cung Âu đè đầu, hiển nhiên đã không cách nào dựa vào ý chí kiềm chế đau đớn, trên mặt chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn không đứng lên rời đi, chỉ nhìn chằm chằm cô: “Em không đi với tôi, tôi cũng không đi.”
“Cung Âu, đây là mạng của anh.” Anh lấy mạng anh ra uy hiếp cô?
“Tôi không quan tâm.” Cung Âu không để ý mình uy hiếp có đạo lí hay không, cứ uy hiếp thôi.
“Anh…”
“A!!!!”
Cung Âu ngồi trên bàn trà, đưa tay đè đầu mình, đau đến mức anh không ngừng than.
Mắt thấy mồ hôi chảy ngày càng nhiều, Thời Tiểu Niệm không dám chậm trễ bệnh tình anh nữa, đưa tay cố hết sức đỡ anh dậy: “Đứng lên, tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Anh phải chữa trị.
Nghe vậy, Cung Âu giống như chiến sĩ chiến thắng trong chiến dịch, sắc mặt trắng bệch thảm như vậy còn nở nụ cười đắc ý với cô: “Tôi biết em sẽ đi cùng tôi.”
“…”
Chẳng qua cô chỉ đưa anh đến bệnh viện mà thôi, đổi lại là người đi đường, cô cũng không thấy chết mà không cứu, huống chi là anh.
Thời Tiểu Niệm không nói lời này ra, đưa tay đỡ anh đứng lên.
Đầu Cung Âu hơi choáng váng, hoa mắt, người vừa đứng lên liền ngã trái ngã phải, lung lay bước đi, bước chân tựa như người say rượu, Thời Tiểu Niệm thiếu chút nữa ngã theo anh.
“Anh cẩn thận một chút.”
Thời Tiểu Niệm nói, đỡ anh đi.
Thời Tiểu Niệm đưa Cung Âu vào bệnh viện, viện trưởng Tạ đang xuống lầu, thấy Cung Âu lập tức chạy tới.
Tạ viện trưởng không biết làm sao, nhưng vẫn cung kính nói: “Cung tiên sinh, bây giờ ngài cần nghỉ ngơi, cần phải ở lại bệnh viện quan sát, không thể đi ra ngoài. Mona tiểu thư và Phong quản gia đang tìm ngài.”
Cung Âu được Thời Tiểu Niệm đỡ, một tay đè đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt, nghe vậy lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, bây giờ tôi nhức đầu.”
Tạ viện trưởng không dám thờ ơ, lập tức nói: “Vậy đi thôi, Cung tiên sinh, tôi lập tức kiểm tra cho ngài, đi bên này.”
Vừa nói xong, Tạ viện trưởng tới đỡ Cung Âu, bị Cung Âu chê hất ra.
Một tay Cung Âu ôm bả vai Thời Tiểu Niệm, sức nặng cả người dựa vào người cô, mắt đen nhìn chằm chằm cô, thần sắc hài lòng ngoắc ngoắc: “Tôi chỉ cần em đỡ, đi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đỡ anh, dùng hết sức lực.
“Thời Tiểu Niệm, sao dáng dấp của em đẹp mắt đến vậy?” Cung Âu nhếch môi, cảng nhỉn cô cảng thoải mái.
Muốn nhìn lâu hơn, nhìn kĩ hơn.
Tạ viện trưởng đi một bên lặng lẽ liếc mắt một cái, lại thu hồi ánh mắt.
“Đầu anh không đau?” Thời Tiểu Niệm trừng anh, còn có tâm tư nghiên cứu dáng dấp của cô.
“Đau! Vì đau nên mới phải nhìn em nhiều hơn.”
Cung Âu một mặt vô tội nói với cô.
Trong bệnh viện người đến người đi, có người đi ngang qua họ liếc mắt nhìn tới.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, cúi đầu đỡ Cung Âu đi tới trước, Cung Âu quá nặng, cô có cảm giác tựa như có một ngọn núi đè trên người mình.
Thời Tiểu Niệm đỡ Cung Âu vào phòng làm việc của viện trưởng, Tạ viện trưởng kiểm tra cho anh, nói: “Là do không nghỉ ngơi cho khỏe, Cung tiên sinh, hai ngày nay anh ngủ cùng lắm một hai tiếng.”
Chỉ ngủ một hai tiếng?
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh, ngạc nhiên nhìn Cung Âu.