Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu ngồi trên ghế, tay vẫn siết chặt tay Thời Tiểu Niệm, hừ lạnh một tiếng: “Để anh chữa bệnh, không cho anh quan tâm hơi thở của tôi.”
“Cung tiên sinh, bệnh nhân nên phối hợp với bác sĩ mới có thể mau hồi phục.”
Viện trưởng Tạ rất bất đắc dĩ nói.
“Tôi không phối hợp, anh dám không chữa?” Cung Âu lạnh lùng nhìn, liều lĩnh cực kì.
Tạ viện trưởng bị giật mình, lập tức đứng lên, cung kính nói: “Cung tiên sinh, tôi không có ý này, ngài không nên tức giận.”
“Tôi đỡ anh về phòng bệnh.” Thời Tiểu Niệm đứng một bên nói, lười nhìn bác sĩ.
“Được!”
Cung Âu xoay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nụ cười, lập tức gật đầu đáp ứng, một chút chần chờ cũng không có, vô cùng phối hợp.
“…”
Tạ viện trưởng thấy bi thương không dứt, đây không phải là hoàn toàn phối hợp sao?
Cung Âu lần nữa đưa tay đặt trên vai Thời Tiểu Niệm, lúc này, đầu anh đã không còn đau như nãy, nhưng anh vẫn không khách sáo chút nào mà đè tất cả sức nặng lên người cô, đi nghiêng ngã.
Thời Tiểu Niệm cố hết sức đỡ anh về phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh có mấy vệ sĩ đang đứng, thấy vậy cũng tiến lên muốn đỡ Cung Âu, bị Cung Âu trực tiếp một cước đá văng.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn, không nói gì, đỡ Cung Âu đi vào.
“Vén chăn cho tôi.”
Cung Âu bá đạo ra lệnh, ở đây, hai người tốt vô cùng, có thể trở lại như trước.
Vân vân, ôn nhu.
Cung Âu hắng giọng, lại đổi giọng: “Giúp tôi vén chăn.”
“…”
Thời Tiểu Niệm kì quái nhìn anh một cái, không hiểu tại sao anh nói một câu đến hai lần, cô đưa tay vén chăn, sau đó buông tay Cung Âu, để anh nằm xuống.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, trực tiếp đẩy cô một cái, để cô song song ngã xuống giường.
Chăn hình như mới phơi xong, còn mùi vị ánh mặt trời.
Thời Tiểu Niệm nằm đó, bị Cung Âu ép đến mức không thể động đậy, không khỏi cau mày, nói: “Anh làm gì vậy? Cung Âu?”
“Không phải em nói cho tôi ngủ sao?”
Cung Âu đè lên người cô, mắt đen chăm chú nhìn cô.
“Tôi không có ý này.” Thời Tiểu Niệm giãy giụa, chẳng qua cô thấy anh nhức đầu nên đỡ anh về phòng thôi.
“Tôi có thể nghe ra ý này.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nhếch môi, cúi đầu hôn môi cô.
Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nghiêng mặt sang một bên, Cung Âu hôn lên má cô, anh bất mãn nhíu mày: “Thời Tiểu Niệm, em nói không giữ lời.”
Cô có biết anh bao lâu không hôn cô rồi không?
Còn tránh.
“Cung Âu, anh có thể đừng nháo tới vậy không?”
Thời Tiểu Niệm vẫn nằm đó không biết nên nói gì, đẩy anh không ra, không thể làm gì.
“Em nói không giữ lời.” Cung Âu nhấn mạnh câu này.
Ai có thể nói không giữ lời hơn anh đâu chứ?
Nói chia tay liền chia tay, bỏ rơi cô cũng chưa từng cho cô thời gian, giấu cô chân tướng, vào lúc cô đối với anh chỉ có hận, anh lại nói giải thích liền giải thích, nói hối hận liền hối hận, căn bản không cho cô một chút thời gian tiêu hóa nào, phải cưỡng ép mới được.
Nào có người như vậy, chuyên chế, khăng khăng quá mức, cô chỉ có thể nghe anh, anh lại không nghe cô.
“Cung Âu, anh nghỉ ngơi đi, tôi ngồi bên cạnh được không?”
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói vậy.
“Em nằm cạnh tôi. Tôi không chạm vào em.” Cung Âu cũng thỏa hiệp một bước, muốn thực hành chính sách ôn nhu.
“Tôi ngồi bên cạnh.” Thời Tiểu Niệm giữ vững.
Cung Âu đè lên người cô, nhìn chằm chằm mặt cố chấp của cô, cà thân thể mềm mại của cô một cái, trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua chán ghét.
Môi mỏng của Cung Âu mở ra, cuối cùng thỏa hiệp: “Ngồi ngồi, em thích ngồi thì ngồi.”
Ôn nhu.
Phải ôn nhu.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không ngừng bận rộn rời khỏi dưới người anh.
“Em chạy nạn hả?” Cung Âu trừng cô một cái, mặt không vui, cô gấp rút giống như anh là dã thú gì đánh tới vậy.
“Anh mau ngủ đi.”
Thời Tiểu Niệm đưa tay sửa lại tóc mình, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cung Âu nằm trên giường, vươn tay ra chăn nắm tay cô: “Vậy tôi ngủ.”
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.
“Tôi ngủ thật.” Cung Âu tăng thêm giọng.
“Tôi biết.” Cái này có gì tốt mà lặp lại?
“Không cho phép em đi.”
Cung Âu nói đến điểm chính.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn vải trắng trên đầu anh, suy nghĩ một chút, cô nhẹ gật đầu một cái, không đẩy tay anh ra.
Lúc này Cung Âu mới hài lòng nhắm mắt, tay vững vàng nắm chặt tay cô, không buông tay.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên giường bệnh nửa tiếng, cho đến khi Cung Âu ngủ, Cung Âu ngủ cũng không dễ dàng, mới đầu thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn một cái, viết đầy mặt ba chữ không yên tâm, thật giống như cô sẽ đột nhiên biến mất vậy.
Nửa tiếng sau, Cung Âu rốt cuộc cũng ngủ, hô hấp trở nên đều đều.
Nào có người ngủ bất an như vậy.