Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 698: Chương 698: Chương 368: Ngủ bất an 2




Khoảng thời gian tới nay, anh mãi không tốt như vậy sao?

Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, chỉ là nhìn, nhưng ngực cô đau.

Cô đang suy nghĩ tại sao họ lại biến thành như hôm nay.

Thời Tiểu Niệm gỡ ngón tay anh ra, anh dùng sức nắm lại, cô phải dè dặt.

Rốt cuộc gỡ được tay anh, Thời Tiểu Niệm đứng lên, đặt tay anh vào chăn, sau đó xoay người rời đi, không phát ra chút âm thanh.

Cô muốn trở về suy nghĩ thật tốt một chút.

Thời Tiểu Niệm mở cửa, cửa vừa mới có một kẽ hở, cô liền nghe giọng nói già dặn mà ôn hòa của Phong Đức vang lên bên ngoài: “Trước tiên đừng để Mona tiểu thư biết.”

“Mona tiểu thư một mực tìm thiếu gia cũng không thông báo sao?” Có vệ sĩ hỏi.

“Dĩ nhiên phải báo.” Phong Đức thở dài: “Mona đã là nửa người của Cung gia, là nửa chủ nhân của chúng ta, không thể không thông báo, chờ Thời tiểu thư đi rồi báo tiếp, tránh cho Thời tiểu thư khó xử, các người đều nhớ buộc chặt miệng.”

Nửa người của Cung gia, nửa chủ nhân.

Cung Âu, anh cho rằng tất cả đều không đổi, đó là anh khăng khăng, thật ra thì tất cả đều đã thay đổi.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, cảm kích nhìn Phong Đức: “Phong quản gia.”

Phong Đức là một ông lão hiền lành, luôn dùng hết sức để bảo toàn cô, cho dù bây giờ cô và Cung Âu đã chia tay.

“Thời tiểu thư.”

Phong Đức cúi thấp đầu với cô.

“Cung Âu ngủ, vậy tôi về trước.” Thời Tiểu Niệm nhấc túi nói.

“Được, Thời tiểu thư, tôi phái người đưa cô về.”

Phong Đức không giữ cô lại, bởi vì một lát vị hôn thê của Cung Âu – Mona tiểu thư muốn tới, giữ Thời Tiểu Niệm chỉ làm xuất hiện cục diện hai người đối lập.

“Trước bệnh viện tương đối nhiều taxi, tôi có thể đón xe về.”

Thời Tiểu Niệm nói, từ giã Phong Đức, sau đó xoay người rời đi.

Trong nháy mắt xoay người, cô nghe được Phong Đức nhẹ nhàng than thở một tiếng, một tiếng thở dài rất bất đắc dĩ.

Hôm nay, Thời Tiểu Niệm rốt cuộc cũng biết rõ chân tướng, trong đầu lập tức rối loạn.

Về đến nhà, cô dùng chìa khóa muốn mở cửa, cửa đã bị bên trong mở ra, nữ giúp việc duy nhất trong nhà đang đứng đó, gật đầu với cô một cái: “Đại tiểu thư, cô về rồi.”

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Tiểu Quỳ đâu?”

Cô theo thói quen chú ý con gái trước.

“Đang trong phòng.” Nữ giúp việc nói.

“Mẹ tôi đâu?”

Thời Tiểu Niệm bước vào, vừa thay dép vừa hỏi.

“Phu nhân đang khóc trong phòng nhỏ.” Nữ giúp việc chỉ chỉ một hướng: “Không biết đang xem gì mà khóc, tôi không dám quấy rầy.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên nhìn nữ giúp việc, sau đó giao túi cho cô, đi tới căn phòng nhỏ.

Cửa khép hờ.

Đi tới ngoài cửa, Thời Tiểu Niệm liền nghe được tiếng khóc thút thít từ bên trong, thanh âm rất nhỏ, nhưng tràn đầy bi thương, khiến người nghe cũng không được tốt.

Thời Tiểu Niệm về nhà đã là cả người mệt mỏi, cô đứng trước cửa mấy giây, lên tinh thần đẩy cửa bước vào.

Từ Băng Tâm đưa lưng về phía cô, ngồi trên một cái ghế đối mặt với cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời.

“Mẹ.”

Thời Tiểu Niệm khẽ gọi một tiếng, từ từ đi tới.

Chỉ thấy Từ Băng Tâm ngồi trên ghế cầm một khung hình trên tay, bên trong là hình Tịch Ngọc đi quân sự, đó là một trong những nam trang không nhiều của em trai, mặc quân phục đặc biệt đẹp trai, tinh thần sáng lạng.

“Mẹ đang nhớ Tịch Ngọc?”

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.

Từ Băng Tâm thấy cô đi vào, vội vàng đưa tay xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Một đứa bé thật tốt nói đi liền đi, có thể không nhớ sao? Thật xin lỗi, lại để cho con thấy bộ dáng này của mẹ.”

Thời Tiểu Niệm lấy miếng khăn giấy đưa cho Từ Băng Tâm, ngồi chồm hổm trước mặt bà, cầm lấy khung hình: “Tịch Ngọc rất cao?”

“Cao,1m8.” Từ Băng Tâm nói.

“Vậy sao con không tới 1m7?” Thời Tiểu Niệm cố ý nói đùa.

“Các con một đứa trai một đứa gái thì so cao thấp gì.” Từ Băng Tâm bị cô chọc cười, lau nước mắt.

Thời Tiểu Niệm nhìn thiếu niên trẻ tuổi trong hình, hỏi: “Tịch Ngọc là người thế nào mẹ?”

Nói đến đề tài này, Từ Băng Tâm lập tức thao thao bất tuyệt, cứng rắn nói: “Tịch Ngọc là đứa bé rất thông minh, từ nhỏ chỉ thích vẽ, rất hiếu thuận, 17,18 tuổi liền bắt đầu làm việc thay cho con, cho tới bây giờ chưa từng làm cho con thất vọng.”

“Em ấy thật lợi hại nha, vậy con cũng không vừa.”

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Từ Băng Tâm mỉm cười nói.

“Chỉ tiếc nhân vô thập toàn, nó thích làm con gái, năm đó ở nhà gây ra phong ba không nhỏ.” Từ Băng Tâm thở dài nói: “Bắt đầu hơn 10 tuổi, Tịch Ngọc chỉ thích ra ngoài, ra ngoài liền thay đồ nữ, ở bên ngoài chơi đùa một thời gian mới ăn mặc bình thường lại. Cha mẹ nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng, nhưng nó không đổi.”

“…”

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, mẹ cần người lắng nghe.

Từ Băng Tâm ngồi trên ghế cúi đầu nhìn cô: “Tịch Ngọc chừng 10 tuổi luôn nói mình phải là một nữ sinh, bây giờ nghĩ lại, có thể là cảm ứng được sự tồn tại của con. Các con chia cách xa như vậy, cũng không biết sự tồn tại của nhau, tâm tính nói mới dần thay đổi. Nếu cha mẹ có thể tìm được con sớm hơn, có lẽ, nó có thể bình thường lại.”

Nếu Thời Tiểu Niệm có thể về nhà sớm, có lẽ, cái gì cũng không xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.