Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 699: Chương 699: Chương 369. Khóc cũng giống như Holy! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hứng thú, tính cách của hai đứa trẻ giống nhau như vậy, hẳn phải là một đôi chị em rất tốt.

“Con không cảm thấy em trai không bình thường!” Thời Tiểu Niệm khẽ nói: “Em trai mặc đồ bé gái thật đáng yêu, tại sao không thể tôn trọng chứ, không giống với số đông không có nghĩa là không bình thường!”

Tính cách của em trai cô rất tốt, không phải sao? Tại sao phải để ý đến những việc kia.

Từ Băng Tâm mỉm cười: “Phải, sớm biết thời gian gần gũi của nó và mẹ ít như thế, lúc đó không nên tích cực phản đối nó như vậy, để cho nó phản nghịch mà chạy ra ngoài, nhà cũng không về!”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đảo mắt qua, đứng ở bên cạnh bà hỏi: “Lúc em trai 13, 14 tuổi đã làm gì?”

“13, 14 tuổi?” Từ Băng Tâm nghi hoặc mà nhìn cô, nhớ lại nói: “Đó là giai đoạn phản nghịch nhất của Tịch Ngọc, cả ngày nó đều ở bên ngoài, căn bản là không muốn về nhà. Lúc bắt đầu, chúng ta còn phái người đi tìm, đi bắt, nhưng có một lần, Tịch Ngọc lại chạy, đánh gãy tay cũng chạy, nhìn thế nào cũng không thể nhìn nổi. Sau đó cha con tức giận, liền nói cứ để nó đi, cũng không có đứa con này!”

Lúc đó, nhà họ Tịch cũng vì Tịch Ngọc mà bầu không khí rất căng thẳng, không ai muốn nói thêm câu nào.

“Sau này thì sao?”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi.

Xem ra, nhà họ Tịch cũng không biết khi đó Tịch Ngọc ở bên ngoài quen biết được ai.

“Sau này, nó 13 hay 14 tuổi gì đó.” Từ Băng Tâm sờ trán, nhớ lại mà nói: “Mẹ cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc đó, đột nhiên có một ngày Tịch Ngọc trở về nhà, cả người ướt đẫm, giống như bị mắc mưa ở bên ngoài, về đến nhà liền phát bệnh, bệnh ròng rã 3 tháng.”

“Suốt 3 tháng!”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

“Phải, sau khi khỏi bệnh cũng không thấy nó đeo trang sức nữa. Từ đó về sau, Tịch Ngọc bằng lòng học lại từ đầu, mẹ cũng vui vẻ hơn, rốt cuộc con trai cũng trở về rồi, cũng không làm cho chúng ta yên lòng, nhưng không ngờ đến xảy ra tai nạn máy bay!”

Nói đến vụ tai nạn máy bay kia, nước mắt của Từ Băng Tâm không nhịn được mà rơi xuống.

Tai nạn trên thế giới này luôn làm cho con người ta không kịp ứng phó, không cho con người ta chuẩn bị, không cho con người ta nói lời từ biệt.

“Mẹ, đừng khóc, Tịch Ngọc nhìn thấy cũng sẽ không vui!” Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trước mặt bà nói.

Từ Băng Tâm gật đầu liên tục, ánh mắt đỏ rực mà nhìn cô, đưa tay xoa mặt cô: “Tiểu Niệm, mẹ không hi vọng con có thể có được thành tựu lớn, con chỉ cần sống khỏe mạnh, ở bên cạnh mẹ, mẹ không thể mất đi con nữa!”

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Từ Băng Tâm, đột nhiên Thời Tiểu Niệm nhớ đến câu nói kia của Cung Âu.

“Anh vẫn đang xóa đi giai đoạn bí mật này, anh không biết cuối cùng anh làm có đủ sạch sẽ hay không? Nếu những điều này bị cha của anh biết, sợ rằng nhà họ Tịch của em cũng sẽ không còn sót lại chút gì.”

Tội liên quan.

Sợ rằng đến lúc đó người bị khai đao đầu tiên chính là cô, cô hận nhà họ Cung, nhà họ Cung cũng hận cô.

Ông Cung kia còn có thể đem con trai ruột của mình ra đánh một bạt tai đến tê liệt.

“Nghe được lời mẹ nói không?” Từ Băng Tâm vuốt ve gương mặt của Thời Tiểu Niệm, nghẹn ngào nói: “Con phải sống, sống thật tốt, có gì nguy hiểm, đáng sợ mẹ sẽ thay con gánh lấy, biết chưa?”

Từ Băng Tâm có chút kích động, bà rất sợ mất đi mạch máu khác của mình.

Đối với bà mà nói, không thể nào chịu được đau đớn lần nữa.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trước mắt bà, miễn cưỡng mà nở một nụ cười: “Bây giờ ở ngoài làm sao có thể có nguy hiểm đáng sợ gì, con sẽ mãi ở bên cạnh mẹ!”

“Ừ!” Từ Băng Tâm gật đầu.

“Mẹ, mẹ mệt rồi, ngủ một chút nhé!” Thời Tiểu Niệm nói, từ trên sàn đứng dậy, đem khung hình của Tịch Ngọc đặt lên tủ, sau đó đỡ Từ Băng Tâm từ trên ghế đứng dậy.

Thời Tiểu Niệm đỡ Từ Băng Tâm nằm xuống nghỉ.

Sau khi Từ Băng Tâm ngủ, Thời Tiểu Niệm đưa tay kéo chăn đấp cho bà, rón rén rời khỏi, đi ngang qua chiếc tủ, tầm mắt của cô quét qua tấm ảnh mặc quân phục của Tịch Ngọc.

Cô đưa tay cầm khung hình lên rời khỏi, đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm tựa vào tường, cúi đầu nhìn tấm ảnh của Tịch Ngọc.

Tịch Ngọc.

Em trai.

“Anh tôi đã từng đi Ý du học nửa năm. Bày trí của phòng ăn trong bức ảnh này chính là kiểu kiến trúc phổ biến nhất của Ý, thời gian, địa điểm, nhân vật hoàn toàn trùng khớp!”

“Mẹ cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc đó, đột nhiên có một ngày Tịch Ngọc trở về nhà, cả người ướt đẫm, giống như bị mắc mưa ở bên ngoài, về đến nhà liền phát bệnh, bệnh ròng rã 3 tháng.”

Vậy khi đó, Tịch Ngọc nhất định đã rất khó chịu, mới có thể bệnh đến trọn 3 tháng.

Thời Tiểu Niệm nắm chặt khung hình trong tay, chăm chú nhìn về ánh mắt của Tịch Ngọc, thời gian rất lâu, đột nhiên cô nhìn thấy được từ trong ánh mắt kia có một sự đau đớn khó mà gọi tên.

Có một loại tình cảm, không cách nào có thể nói cho mọi người biết.

Có một loại đau đớn, chỉ có thể lặng lẽ mà chịu đựng, không ai có thể chia sẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.