Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 700: Chương 700: Chương 369. Khóc cũng giống như Holy! 2




Thời Tiểu Niệm nghĩ, nếu cô và em trai sớm nhận lại nhau, hoặc cô có thể chia bớt một phần đau khổ và khó khăn của em ấy, bởi vì bọn họ là song thai, tâm của bọn họ có thể tương thông.

Như vậy, em ấy cũng sẽ không cô đơn như thế!

Nhìn bức ảnh của Tịch Ngọc, mắt của Thời Tiểu Niệm đột nhiên ẩm ướt, rất đột ngột.

Bỗng điện thoại vang lên, Thời Tiểu Niệm một tay cầm khung ảnh, một tay lấy điện thoại, là dãy số quen thuộc mà xa lạ.

Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt ướt át, chần chừ một hồi lâu mới nhận cuộc gọi, khẽ nói: “Alo!”

“Thời Tiểu Niệm, em lại chạy trốn, em chạy cái gì mà chạy?” tiếng quát đầy tức giận của Cung Âu truyền đến: “Em cứ như vậy mà chạy trốn, sau này anh làm sao dám ngủ chứ!”

“...”

Anh không ngủ được có liên quan đến cô lớn như vậy sao?

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, tựa người vào tường nói: “Sao anh ngủ sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa!”

“Vì em chạy trốn rồi!” giọng nói của Cung Âu ở đầu kia im lặng một giây, sau đó nói: “Anh nói cho em biết, từ giây phút đó, anh đã suy nghĩ 5 giờ 27 phút 18 giây rồi!”

“...”

Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói.

Anh tính toán cũng thật rõ ràng.

“Anh suy nghĩ đủ lâu rồi, tranh thủ thời gian mà trở về, anh phái Phong Đức đi đón em, lập tức để cho anh nhìn thấy em!” Cung Âu chuyên quyền mà nói, không cho phép cô rời khỏi mình một giây một phút nào.

Giọng của anh vẫn giống trước kia, giống như lúc bọn họ yêu nhau trước kia.

Thời Tiểu Niệm tựa vào bức tường lạnh lẽo, không nhịn được mà nói: “Cung Âu, vì sao anh nói có thể bỏ qua trang đó thì có thể bỏ qua trang đó!”

Nói hối hận là hối hận, nói làm lại thì bắt đầu làm lại.

“Vì sao không thể?” Cung Âu hỏi ngược lại, giọng nói có chút nghiêm túc: “Có phải em vẫn còn hận anh không?”

“Tôi biết những việc này không phải là lỗi của anh!” Thời Tiểu Niệm hờ hững nói, không nói hận anh, cũng không nói rất hận anh, ánh mắt tràn đầy đau buồn: “Có thể coi tất cả đều là hiểu lầm, nhưng giữa chúng ta đã có rất nhiều thay đổi, không phải sao?”

Thời gian đã trôi qua hơn nửa năm.

Chia tay cũng chia tay rồi, đau cũng đau rồi, anh đính hôn cũng đính hôn rồi, nhiều việc như vậy làm sao có thể nói quay lại trước kia thì có thể quay về trước kia được.

Bên đầu kia Cung Âu im lặng vài giây, sau đó nói với cô: “Vì sao phải thay đổi?”

Vì sao phải thay đổi, dường như anh đang hỏi một vấn để rất khó để tưởng tượng nổi, giống như thay đổi mới là kì quái.

“Thay đổi là thay đổi, thời gian không thể trở lại!” Thời Tiểu Niệm nói.

Những điều này đã trôi qua một thời gian, làm sao có thể nói không để ý thì không để ý, cô không làm được.

“Tại sao không trở lại, chỉ hơn nửa năm thôi, tương lai vẫn còn vài chục năm nữa!” Cung Âu không chút nghĩ ngợi mà nói, ngay cả suy nghĩ cũng không hề suy nghĩ.

Trong mắt anh, những việc này không phải là vấn đề.

Suy nghĩ của Thời Tiểu Niệm không theo kịp tần số của anh, cô chỉ có thể nói: “Cung Âu, anh cho tôi một chút thời gian nhé, chỉ số IQ của tôi không cao bằng anh, những việc này tôi cần phải có rất nhiều thời gian để xem xét.”

Cô không thể làm như tất cả mọi việc đều chưa từng xảy ra.

“Vậy em cần bao lâu?”

“Một tháng, một tháng sau, chúng ta lại nói sau!” Thời Tiểu Niệm nói.

“Hai ngày, hai ngày sau, em đến bệnh viện gặp anh, nếu không đến, anh cũng không cho em thời gian nữa!” Cung Âu vẫn không thể thoát khỏi bản tính vốn có của người kinh doanh, trả giá là việc tốt nhất.

“Cung Âu!”

Hai ngày?

Anh chỉ cho cô hai ngày để suy nghĩ rõ ràng những chuyện này.

“Vậy em có cần không, không cần thì thôi!” Cung Âu nói: “Bây giờ anh liền phái người đi đón em!”

Nghe vậy, đầu của Thời Tiểu Niệm cũng muốn bệnh theo anh: “Được được được, hai ngày thì hai ngày!”

“Hai ngày sau em đến bệnh viện gặp anh!” Cung Âu chuyên quyền mà ra lệnh cho cô.

Cô có thể không đồng ý sao?

Không đồng ý, ngay cả thời gian sống yên tĩnh hai ngày cũng không có.

“Được rồi! Anh dưỡng bệnh cho tốt nhé!” Thời Tiểu Niệm nói, đang định tắt điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền đến, rất vang dội.

Là Tiểu Quỳ khóc.

Điện thoại vừa yên lặng vài giây, cô nghe được giọng Cung Âu có chút đè nén: “Con gái khóc rồi!”

Giọng của anh không giống như lúc nãy, không chuyên quyền, cố tình gây sự như thế, giọng nói đè xuống rất thấp, trở nên có chút cẩn thận.

“Ừ, Tiểu Quỳ khóc rồi!” Thời Tiểu Niệm không lừa anh.

“Tiểu Quỳ!” Cung Âu lặp lại hai từ đó: “Tên em chọn?”

“Ừ!”

“Em chọn tên gì đều nghe rất hay!”

“...”

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại không biết nên trả lời thế nào.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, sau một hồi im lặng thật lâu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cung Âu vang lên bên tai cô: “Em có thể cho anh nghe giọng của con bé lần nữa không?”

Nghe được lời của Cung Âu, tim của Thời Tiểu Niệm đập nhanh một cái.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Cung Âu thực sự nhớ đến con của bọn họ, ngày này, cô chờ đã rất lâu.

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, chầm chậm đi về phòng của Tiểu Quỳ, tiếng khóc của Tiểu Quỳ càng ngày càng gần, Tiểu Quỳ nằm trên chiếc giường trẻ con đang đung đưa nhè nhẹ.

Cô đến gần, Tiểu Quỳ bỗng ngừng khóc, hai mắt đầy nước nhìn lên trên, nhìn thử bên này, lại nhìn thử bên kia.

Trong điện thoại vẫn im lặng.

Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại xuống thấp một chút, đến gần chiếc giường, Tiểu Quỳ rất phối hợp mà phát ra tiếng “Yi yi ya ya!”

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại lên, đứng bên cạnh chiếc giường hỏi: “Nghe thấy rồi chưa?”

“Nghe thấy rồi!” Cung Âu trầm giọng nói: “Khóc cũng giống như Holy!”

“Holy!”

“Tên của con trai chúng ta!”

“...”

Trong nháy mắt hai mắt của Thời Tiểu Niệm đỏ lên, đôi môi mềm mại khẽ run: “Thằng bé như thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.