Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ở Anh quốc có rất nhiều người chăm sóc.” Cung Âu nói.
“Vì sao anh không tự mình chăm sóc cho con trai của mình.” Thời Tiểu Niệm kích động hỏi lại, anh không có một chút tình cảm nào với con trai của mình sao?
“Anh…”
“Vì sao muốn để lại ở Anh quốc, vì sao không mang theo bên người, căn bản anh không thích thằng bé có phải không? Có phải đến giờ anh vẫn nghi ngờ, có phải anh vẫn không tin tôi?” Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.
Anh biết rõ nửa đời sau này của Cung Âu anh không thể nào vui vẻ được rồi.
“Anh tin.” Cung Âu đáp lại, giọng nói vang lên bên tai cô: “Thời Tiểu Niệm, anh tin em. Từ nay về sau anh nói mặt trời mọc phía Tây anh cũng tin.”
Kiên định như thế.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm đỏ lên.
Anh nên nói lời này sớm một chút thì tốt rồi, vì sao sau nhiều chuyện xảy ra như vậy rồi mới nói.
“Ngại quá, tôi quá kích động rồi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Hận ý của cô đối với Cung gia, với Cung Âu đã giữ từ lầu, vừa nhắc tới cô liền không thể khách quan được.
Cô chán ghét bản thân như vậy.
“Anh không trách em.” Cung Âu nhẹ giọng nói.
“Cung Âu, anh nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy.” Cô nói, không biết nên nói gì với anh ta.
Cung Âu im lặng mấy giây, không tìn nguyện phun ra một chữ: “À…”
Thời Tiểu Niệm vội vàng cúp máy, dời mắt liền nhìn thấy người giúp việc và bảo mẫu đều nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Qùy không còn khóc nữa.
“Các cô giúp tôi chăm sóc Tiểu Qùy.”
Để lại lời này, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, bước chân hơi gấp gáp.
Cô trở lại phòng, đóng cửa lại, đặt tấm ảnh và điện thoại lên tủ, sau đó cả người nhào lên giường, nước mắt tuôn trào.
Cô từng hy vọng, hy vọng xa vời Cung Âu trở lại bên cô.
Anh hoàn toàn tỉnh táo, anh bắt đầu biết ân cần hỏi thăm con gái, anh lựa chọn tin tưởng cô, nhưng vì sao hiện tại cô không cảm động mà chỉ thấy đau lòng?
Vì sao là hiện tại, vì sao lại lâu như vậy, vì sao sau khi cô chịu hết mọi khổ sở anh mới quay lại muốn cô?
Anh trở lại vậy cô gái kia thì sao?
Ngày này Thời Tiểu Niệm nằm trên giường khóc thật lâu.
Ban đêm chìm vào yên tĩnh, bóng đêm mông lung, ngọn đèn không còn sáng lắm.
Quảng trường, lò nướng bay đầy khói lượn lờ, hun đến nỗi gương mặt đều giống như hư ảo.
Thời Tiểu Niệm và Hạ Vũ ngồi một chỗ không dễ phát hiện bày đồ ăn để nướng, bia và nước trái cây lên bàn.
“Thơm quá, thật muốn ăn mà.”
Hạ Vũ ngửi được mùi thơm liền nhấc đầu lại gần.
“Lúc ở nước ngoài tôi vẫn nhớ đồ ăn ngon trong nước, đồ ăn ở Ý tôi ăn không quen.” Thời Tiểu Niệm ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh, tóc buộc đuôi ngựa, gọn gàng chỉnh tề, gương mặt phớt hồng, trên tay đang cầm một lon bia, uống sắp hết.
“Đó là đương nhiên, ăn đồ ăn của Trung quốc rồi đương nhiên mấy tin này không có lửa mà không có khói chứ.” Hạ Vũ tự hào nói.
Thời Tiểu Niệm về nước việc đầu tiên là gọi cô đi ăn.
“Tất nhiên, đồ ăn nước nào cũng không thể so với Trung quốc chúng ta. Cho nên cha bảo tôi thay đổi quốc tịch tôi liền kiên quyết cự tuyệt, tôi có thể sửa họ nhưng không thể thay đổi quốc tịch, vì đồ ăn ngon của chúng ta không thể thay đổi.” Thời Tiểu Niệm nói, vừa nói vừa khua tay múa chân.
“…”
Người phụ nữ này uống say rồi.
Hạ Vũ bất đắc dĩ nhìn cô.
“Cô không uống sao?” Thời Tiểu Niệm cầm lấy lon bia uống thêm một ngụm, mặt càng đỏ hơn.
Hạ Vũ cầm cái ly trái cây uống một ngụm: “Đã nói 180 lần với cô rồi, tôi mang thai, chồng tôi không cho tôi uống mấy thứ không tốt cho sức khỏe, lại càng không cho tôi uống rượu, chỉ cần tôi ra ngoài sẽ phải mang đồ ăn anh ấy làm.”
Trước mặt cô là hộp đồ ăn mà anh Lý tự mình làm.
Nghe vậy Thời Tiểu Niệm thả lon bia xuống, cả người nghiêng về phía trước, một tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn cô ấy: “Thật hâm mộ cô quá, mang thai còn có chồng quan tâm làm bạn, thật tốt.”
Hạ Vũ ngồi đó nghe vậy không nhịn được chua xót trong lòng.