Thời Tiểu Niệm mang thai khá vất vả, vốn bị bỏ rơi cuối cùng còn bị giam lỏng, sau đó thể chân yếu đi, tĩnh dưỡng rất lâu cũng không thể có đủ sữa nuôi con, một đứa bé còn không được ở bên cạnh cô.
Đối với người phụ nữ nào mà nói đó là đả kích tương đối lớn.
Cô ngồi nhớ lại, ngược lại Thời Tiểu Niệm lại uống thêm ngụm bia, gương mặt càng đỏ, ánh mắt mê mang ngà ngà say.
“Cô uống quá nhiều rồi.” Hạ Vũ vội vàng đưa tay ngăn lại, đoạt đi lon bia trong tay cô.
“Không nhiều mà.” Thời Tiểu Niệm say đến mức giọng nói cũng đổi, một tay chống má nhìn cô ấy: “Hạ Vũ, thật sự cô rất hạnh phúc, nhất định phải quý trọng biết không?”
“Tôi biết. Tiểu Niệm, cô cũng sẽ có hạnh phúc của mình.”
Hạ Vũ gật đầu cười nói.
“Tôi không dám.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, gương mặt vẫn nở nụ cười, cầm lấy lon bia mở ra tiếp tục uống.
“Cô nên ăn gì thêm, đừng uống bia nữa.” Hạ Vũ lo lắng nhìn cô, muốn giật lon bia trong tay cô.
Thời Tiểu Niệm tránh thoát tay cô ấy, ngửa đầu uống hết lon bia, cuối cùng đưa lon không cho cô ấy, lại nở nụ cười thắng lợi, còn giơ tay lên: “Báo cáo, uống hết rồi.”
“…”
Uống say quá rồi.
Hạ Vũ nhíu mày nhưng nghĩ lại vẫn không ngăn cô.
Thôi thì uống đi, kìm nén rất khó chịu, một người đang yên đang lạnh có thể vẽ là bức tranh về biển như vậy.
Rượu quá ba tuần.
Ở góc Quảng trường, đám người này đi đám người khác tới.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn mơ hồ, cầm qua nướng khuơ loạn xạ, xẹt qua xẹt lại hai chữ “Cung Âu.”
“Hạ Vũ, cô biết cái gì thay đổi nhanh nhất không?” Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói ngà ngà say.
Hạ Vũ liếc cô: “Cái gì?”
“Cô có bao giờ thử lúc cô yêu một người sâu đậm lại bị người ta một đao chém đứt không?” Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt hỏi.
“…”
“Cô đã bao giờ thứ lúc cô hận một người đến cực điểm thì người nọ lại một đao phá bỏ không?” Thời Tiểu Niệm cười nói, gương mặt cười rạng rỡ, đỏ ửng: “Lúc cô muốn yêu người đó nói không yêu cô, cô dính vào người đó thì anh ta nhục nhã cô, đến khi cô không muốn yêu nữa thì anh ta lại dính lấy cô, nói với cô anh ta hối hận, còn yêu cô, cô cũng yêu anh ta. Anh ta không sai thì tại sao không yêu nữa.”
Hạ Vũ nghi hoặc nhìn cô: “Tiểu Niệm, cô đang nói gì vậy, là Cung tiên sinh sao?”
Cung tiên sinh hối hận.
“Hạ Vũ.” Thời Tiểu Niệm gọi tên cô ấy, không trả lời mà chỉ nói: “Anh ấy không sai, anh ấy cũng có nỗi khổ của mình nhưng vì sao tôi lại do dự, vì sao tôi lại không dám đây?”
“Cái gì?”
Hạ Vũ mờ mịt nhìn cô, không hiểu cô đang nói gì.
“Anh ấy không sai mà là tôi sai sao?” Thời Tiểu Niệm mờ mịt hỏi: “Tôi sai rồi phải không? Tôi không biết phía trước đang chờ tôi là cái gì, tôi cảm thấy trước mặt như có đoàn sương trắng, căn bản tôi không dám đi, tôi sợ trước đó là vực sâu vạn trượng, rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.”
Bên ngoài cửa hàng nướng có một cái TV nhỏ, trên đó đang phát tin tức, là tin tức nước ngoài.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn tin tức, dùng tay chỉ chỉ: “Nhìn, vực sâu.”
“…”
Hạ Vũ hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Có người đi qua, chàng thanh niên trẻ tuổi đeo bông tai, Thời Tiểu Niệm chỉ chỉ, cười hở cả răng: “Nhìn, lại một vực sâu.”
Hạ Vũ đè tay cô lại, cau mày nhìn: “Tiểu Niệm, cô không sao chứ?”
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm tràn đầy men say, cô nhìn gương mặt đẫy đà của Hạ Vũ, chớp chớp mắt: “Nhưng anh ấy không sai, anh ấy vẫn còn yêu tôi, tôi sợ phải tiến về phía trước, có phải tôi chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, có phải tôi rất ích kỷ không?”
“Tiểu Niệm, cô đang nói gì vậy?” Hạ vũ bất đắc dĩ nhìn cô: “Thôi chúng ta về, tôi bảo chồng tôi tới đón cô.”
Thời Tiểu Niệm uống say quá rồi.
“Tôi muốn được ích kỷ nhưng nếu tôi không tới anh ấy sẽ thế nào, có thể tiếp nhận sao?” Thời Tiểu Niệm nói năng lộn xộn, một tay chống đầu ngồi đó: “Tôi rất loạn, vì sao tôi lại bị động phải nghe lời người khác, tôi nên làm thế nào cho phải đây?”
“…”
Hạ Vũ nhìn cô mà không nhịn được thở dài một cái.
Cô gái này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, sao có thể biến thành bộ dạng này chứ?
Xem ra hôm nay gọi cô ra ngoài ăn là giả, mua say mới là thật.
Hạ Vũ đang định gọi điện cho chồng thì một ngọn đèn mãnh liệt chiếu vào bọn họ, Thời Tiểu Niệm bị chiếu liền ngã sấp trên bàn, gương mặt đỏ có thể rỉ máu.
Hạ Vũ lấy tay che mắt, lại nhìn hướng ngược lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi ngược ánh sáng bước tới.
Dáng người anh rất cao, tầm 1m85, nhưng hoàn toàn không làm mất đi khí chất của anh, sự tao nhã của anh, tỉ lệ vóc dáng rất tốt, tóc ngắn, gương mặt âm nhu vô cùng tuấn mỹ.
Anh ta vừa xuất hiện liền có không ít người nhìn, chỉ là vị trí ánh sáng quá kém, lại ngược ánh sáng, tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ bộ dáng của anh ta.
Chỉ có Hạ Vũ nhìn thấy anh ta đang đến gần.
“Bộp.’
Di động trên tay Hạ Vũ rơi xuống đất, trực tiếp tắt nguồn.
Người đàn ông đến trước mặt hai người, rũ mắt nhìn Thời Tiểu Niệm đang gục trên bàn, trên bàn đầy bỏ bia và đồ nướng, anh ta nhíu mày: “Tất cả một mình cô ấy uống sao?”
“Anh, anh, anh… không phải là…”
Hạ Vũ chấn kinh nhìn anh ta giống như thấy quỷ, gương mặt trắng bệch.
Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ, gương mặt này cô không thể nào nhớ nhầm, lúc trước cô còn vì truyền tin cho anh ta mà vào cục cảnh sát.
Không phải anh ta đã chết sao?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
“Xe của tôi ở kia, tôi cho người đưa cô về.” Mộ Thiên Sơ đứng đó, phong trần mệt mỏi, rũ mắt nhìn Hạ Vũ, đôi mắt hẹp dài ôn hòa nhưng xa cách.