Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong Mộ Thiên Sơ nâng Thời Tiểu Niệm đang say như bùn nhão lên.
“Đừng chạm vào tôi.”
Thời Tiểu Niệm phản cảm nhíu mày, dời mắt nhìn mặt anh ta, gương mặt kinh ngạc, một giây sau mới lập tức từ trong ngực anh ta đứng dậy, giọng nói mang theo men say: “Thiên Sơ, sao anh lại ở chỗ này?”
Ngay cả say cũng biết giữ khoảng cách với anh ta.
Đôi mắt Mộ Thiên Sơ ảm đạm lóe lên rồi chợt biến mất, giọng nói dịu dàng như gió xuân: “Anh đến thăm em, em say rồi, anh đưa em về.”
“À.. được, Hạ Vũ, chúng ta đi.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, sau đó lại lảo đảo đi sang hướng khác.
Mộ Thiên Sơ cầm túi đê trên ghế nhựa cho cô, sau đó nhanh chóng đi tới đỡ lấy cô, mặt Thời Tiểu Niệm đỏ như quả táo, đưa tay đẩy anh ta ra, hoàn toàn là động tác theo bản năng, không có một chút suy nghĩ vô lễ.
Mộ Thiên Sơ nhăn mày.
Hạ Vũ được sắp xếp ngồi lên chiếc xe khác về nhà.
Chiếc xe màu đen có rèm che chạy trong bóng đêm, Thời Tiểu Niệm ngồi đằng sau, mở cửa để cho gió lùa vào, đôi mắt lẳng lặng nhìn ngọn đèn lùi dần bên ngoài đường, thần sắc mê man.
Người cô đầy mùi rượu xông cả không gian xe.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Mộ Thiên Sơ cầm chai nước khoáng đưa cho cô, thân thiết nói: “Uống nước đi.”
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm cảm ơn, nhận lấy chai nước uống một ngụm, áp chế cồn rượu trong người nhưng đầu óc vẫn vô tri vô giác không cách nào tỉnh táo được.
“Có phải khó chịu lắm hay không?”
Mộ Thiên Sơ lo lắng hỏi, giơ tay chạm vào mặt cô, xoa bóp lên huyệt thái dương.
“Em rất khỏe.”
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đẩy tay Mộ Thiên Sơ ra, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.
Cả người anh ta dựa vào cửa xe.
Sau đó anh ta xoay người, Mộ Thiên Sơ đè hai vai cô, đôi mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào cô, nở nụ cười tự giễu: “Uống rượu mà còn phòng bị anh như vậy là sợ anh ăn em sao?”
Đầu Thời Tiểu Niệm nặng vô cùng, choáng váng mơ hồ, nhìn vào mắt anh ta.
Trong mắt tràn đầy bi thương.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào mắt anh ta, anh ta nói chuyện vẫn luôn như vậy, tự do ái muội, vượt qua bạn bè nhưng không vượt qua giới hạn cho nên cô không biết nên cự tuyệt như thế nào.
“Thiên Sơ, không cần có tình cảm vượt qua bạn bè với em, em không xứng.”
Chìm trong men say, Thời Tiểu Niệm trả lời.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nở nụ cười chua xót: “Thời Tiểu Niệm, em say thật hay là giả say vậy?”
Mượn say rượu nói mê sảng sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn anh ta, vì say rượu mà đang mở to mắt, cảm giác càng say hơn, gương mặt anh ta trở nên mơ hồ, một khuôn mặt thành hai khuôn mặt.
“Đừng lãng phí thời gian ở trên người em, anh tốt như vậy, em còn có con không xứng với anh.” Thời Tiểu Niệm thì thào nói, miệng đầy mùi rượu, cô đưa tay đẩy anh ta ra.
Vừa rời khỏi bàn tay bị anh ta nắm lấy, cô nặng nề ngã nhào vào cửa xe, say khướt nhìn cột đèn bên đường.
Những ngọn đèn trong mắt cô đều trở nên mơ hồ.
“Nếu em tự ti thì anh không quan tâm.”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa xe, đôi mắt mê mang nhìn ra ngoài, mấp máy mối: “Thiên Sơ, em không dám yêu.”
“Là không dám yêu anh hay không dám yêu bất cứ người nào?”
Mộ Thiên Sơ vặn hỏi, giọng nói trầm thấp, lại đưa tay tháo dây buộc tóc trên đầu cô để mái tóc dài buông xuống.
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng, gương mặt tràn đầy áy náy.
“Không trả lời được sao em lại nói với anh như vậy, anh và người khác đều như nhau, hay là đã nhận kết cục rồi?” Mộ Thiên Sơ cười khổ, ngón tay thưởng thức mái tóc của cô.
Những lời của Mộ Thiên Sơ càng làm đầu cô đau hơn.
Choáng váng đến mơ hồ.
Giọng nói của anh ôn hòa, còn mang theo sự cố chấp không chịu buông tay.
Nhận kết cục.
Đáng sợ nhất không phải là nhận kết cục mà sau khi mày nhận kết cục thì không còn ý chí chiến đầu lại có người nói với mày đã nghĩ sai rồi sau đó nói lại quy tắc cần phải lên sàn đấu lẫn nữa hơn nữa còn phải bày ra tư thế chiến thắng.
Đó mới là điều đáng sợ nhất.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, tầm mắt xẹt qua phong cảnh bên ngoài bỗng nhiên nhìn thấy đèn bệnh viện vẫn còn sáng.
Cung Âu đang ở bệnh viện.
“Dừng xe.” Thời Tiểu Niệm nói, cô say thật nhưng đột nhiên bảo dừng xe lại giống như bản năng trong người phát ra.
Lái xe dừng xe ở bên đường.
Trong đầu mơ hồ, cô không biết phải làm sao chỉ là muốn tới bệnh viện đó.
Rất muốn, rất muốn.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe lảo đảo đi xuống, nhấc chân bước vào bệnh viện.
“…”
Mộ Thiên Sơ liếc mắt nhìn bệnh viện, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt u ám.
Thời Tiểu Niệm xiêu vẹo đi về phía trước, hai chân mềm nhũn, cả người nhẹ bẫng, cô dừng lại bên một cây cột đèn, một tay ôm lấy nó, đôi mắt nhìn vào tầng bệnh viện, vươn tay chỉ chỉ.
Một, hai, ba, bốn.
Từ sau khi bị tai nạn xe cộ, cô đã từng tới chỗ này mấy lần, cô nhớ rõ phòng của Cung Âu ở tầng 5, rẽ phải, rẽ trái đến phòng số 6.
Số 6, là phòng đó.
Thời Tiểu Niệm đứng nhìn từ xa thấy đèn vẫn bật.
Quá xa nên cô không thể nhìn rõ cái gì.