Cô đang muốn đi thì hai người nước ngoài đi qua người cô, trên tay mỗi người dều xách túi lớn, hai người vừa đi vừa nói tiếng Anh: “Mỗi ngày đều bắt chúng ta đi đi về về xách nhiều thứ như vậy.”
“Còn cách nào khác, Cung tiên sinh kén ăn, Mona tiểu thư vì anh ta không ngừng bắt chúng ta mua đủ thứ.”
Hai người kia đi qua.
Đôi chân Thời Tiểu Niệm cứng lại.
Muốn gặp như Mona ở đó chăm sóc anh, cô không thể tới nhưng cũng không muốn đi.
Cô đi sẽ giẫm vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Cung gia, gia tộc Lancaster, Tịch Ngọc, Cung Ưu, tất cả đều là vực sâu.
“Vì sao không nói sớm cho tôi biết.” Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhìn về cánh cửa kia thì thào nói: “Vì sao không cho tôi biết sớm, vì sao mãi đến bây giờ mới cảm thấy hối hận.”
Trả lời cô là màn đêm yên tĩnh.
“Vì sao không nói sớm cho tôi biết, vì sao?”
Nếu biết từ trước dù là núi đao biển lửa cô cũng cùng anh xông lên.
Mà lúc này tất cả đã thay đổi.
Thời Tiểu Niệm thì thào, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt rơi xuống, khóc không ngừng được.
Cung Âu.
Cung Âu nhẫn tâm.
Cung Âu hối hận.
“Oẹ…”
Cồn rượu xông lên tất cả đều nôn ra ngoài, Thời Tiểu Niệm nôn liên tục, chật vật không chịu nổi, gương mặt vì nôn mửa xong mà trắng bệch, cả người vô cùng khó chịu.
Mộ Thiên Sơ chạy tới đỡ lấy cô: “Đi thôi, trở về, bác gái sốt ruột chờ ở nhà.”
Thời Tiểu Niệm đẩy anh ta, bàn tay ở trong không trung do dự cuối cùng vẫn không đẩy, say quá mức, cả người được Mộ Thiên Sơ đỡ vào trong xe, bước chân run rẩy, đi đường suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
“Cẩn thận một chút.”
Mộ Thiên Sơ đỡ cô.
Một chút ý thức còn lại khồng ngừng đẩy anh ta ra, chỉ là trước mắt đều là ảo ảnh, căn bản cô đẩy không được, bàn tay vung loạn trong không khí.
Mộ Thiên Sơ đơn giản ôm vai cô, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt luôn dịu dàng đầy tức giận.
Mới mấy ngày thôi mà.
Cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông đó.
Thời Tiểu Niệm dựa vào người anh, say đến mơ hồ, căn bản không nhìn thấy rõ người trước mắt, chỉ lầm bầm trong miệng: “Vì sao không nói rõ từ đầu cho em biết, vì sao không thừa nhận từ đầu, vì sao bây giờ mới hối hận, đến bây giờ mới nói?”
“…”
Mộ Thiên Sơ nghe cô nói năng lộn xộn, sắc mặt khó coi liền ôm cô vào xe.
Trở lại Thiên Cảng, Thời Tiểu Niệm say mềm, hoàn toản bất tỉnh nhân sự, nhưng miệng vẫn nói này nói nọ.
Mộ Thiên Sơ ôm cô vào cửa.
“Tiểu Niệm đã về sao?”
Từ Băng Tâm mặc áo ngủ đi tới, ngửi được mùi rượu âp tới liền lấy tay che miệng, lập tức phát hiện đáng nhẽ Mộ Thiên Sơ đang ở Ý lại ôm Thời Tiểu Niệm đang say không biết gì, nhất thời cả kinh: “Thiên Sơ, sao cháu lại ở đây?”
“Tâm trạng Tiểu Niệm không tốt, uống hơi nhiều rượu, cháu chăm sóc cô ấy, bác ngủ đi ạ.”
Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm, cúi đầu lễ phía chào Từ Băng Tâm.
“Không phải chỉ một chút thôi đâu, nó không sao chứ?” Từ Băng Tâm lo lắng hỏi.
Mùi rượu này có thể hun chết người ta mà.
“Không sao, chỉ uống chút bia thôi, bác ngủ đi ạ.” Mộ Thiên Sơ ôm cô, đưa mắt nhìn cô giúp việc đứng bên cạnh: “Cô đi theo vào thay quần áo cho Đại tiểu thư.”
Vâng.
Cô giúp việc đáp lời.
Mộ Thiên Sơ ở trong phòng bếp nấu canh giải rượu bưng vào phòng ngủ cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đã thay áo ngủ, nằm trền giường mà miệng vẫn còn lẩm bẩm.