Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe tiếng cửa đóng lại. Mộ Thiên Sơ đứng dậy liếc nhìn một cái, sau đó đi đến trong phòng tắm mở nước ấm, đem khăn mặt làm ướt và vắt khô, trên ngón tay mang theo chút hơi ấm.
Mộ Thiên Sơ trở lại bên giường, đôi tay thon dài gấp lại khăn, sau đó lau mặt cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, ưm một tiếng nghiêng người sang bên, mặt hướng về phía Mộ Thiên Sơ mà ngủ, cúi đầu nỉ nọn một tiếng: “Tại sao lại không đến? Tôi đã luôn đợi anh.”
“. . . . . .”
Mộ Thiên Sơ cầm khăn mặt khựng lại giữa không trung, đôi mắt đen láy nhìn cô thật sâu, tiếng nói trầm thấp: “Em đang đợi ai?”
Thời Tiểu Niệm nằm đó không nói gì thêm nữa.
Mộ Thiên Sơ đợi hồi lâu, không nhận được đáp án, hắn lau mặt cho cô, bỗng nhiên, chợt nghe Thời Tiểu Niệm khóe môi mấp máy, nỉ non gọi một cái tên “Cung Âu.”
Không còn gì khác.
Mộ Thiên Sơ khom người bên giường, nghe vậy, ngón tay siết chặt khăn mặt.
Càng siết càng chặt.
. . . . . .
Bên kia, trong phòng bệnh.
Cung Âu ngồi ở trên giường bệnh, cầm trên tay một cái gương nhìn lỗ tai mình, trong gương là gương mặt anh tuấn của hắn, cùng với vết sẹo sâu trên vành tai.
“Thiếu gia, ăn một chút gì đi.”
Phong Đức từ bên ngoài bưng đồ ăn còn nóng hổi đi vào.
“Không ăn.” Cung Âu lạnh lùng nói, vẫn nhìn chầm chầm lổ tai của mình.
“Thiếu gia, đây là món Mona tiểu thư tự tay nấu.”
“Tôi lại càng không muốn ăn! Ai biết cô ta có hạ độc hay không!”
“. . . . . .”
Phong Đức im lặng.
Mona tính tình có chút tiểu thư quý tộc, nhưng đối với thiếu gia lại rất thật tâm, bị lợi dụng vẫn tình nguyện đính hôn, sao có thể hạ độc.
Cung Âu đem gương ném sang một bên, tựa vào đầu giường cái trán quấn một vòng băng gạc, con ngươi đen láy nhìn màn đê ngoài cửa sổ, không hài lòng nói: “Sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy? Phiền chết đi đươc.”
“Thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian sẽ qua nhanh thôi.”
Phong Đức đứng ở một bên cung kính nói.
“Thật không?”
Cung Âu lạnh lùng nhìn ông một cái, lập tức nằm xuống giường, kéo chăn lên trên người, nhắm mắt đi vào giấc ngủ, trên mắt có chút quầng thâm.
Sau khi rời xa Thời Tiểu Niệm, hắn không bao giờ ngủ ngon một giấc nào.
Phong Đức thấy thế lặng yên không một tiếng động lui ra, đang muốn tắt đèn, Cung Âu đột nhiên leo xuống giường, một đôi mắt đen âm u nhìn thẳng phía trước, khiến Phong Đức kinh ngạc.
“Thiếu gia, làm sao vậy?”
Phong Đức nghi hoặc hỏi han.
“Đột nhiên mắt giật liên tục.” Vẻ mặt Cung Âu ngưng trọng, sắc mặt lạnh lùng.
“...” Vì sao chứ?
“Phong Đức.”
“Thiếu gia mời dặn dò.”
“Mau phái người trông chừng Thời Tiểu Niệm, cô ấy không ở bên cạnh tôi, tôi không yên tâm.” Cung Âu ngồi lại trên giường, giọng nói lãnh lẽo, nói xong, hắn ngã người xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, nhắm mắt lại.
Mí mắt giật như vậy liệu có liên quan đến Thời tiểu thư không?
“Rõ, thiếu gia.” Phong Đức đi về phía trước, thay Cung Âu kéo chăn đến bên hông.
Nhìn thấy Cung Âu như vậy, Phong Đức không khỏi than nhẹ một tiếng.
Sớm biết như thế, lúc trước cớ gì phải như vậy.
Hiện tại, tuyên thệ cũng đã tuyên thệ, liên hợp cũng là chuyện đã rồi, lúc này mới bắt đầu hối hận, còn không phải là đối đầu với Cung gia và gia tộc Lancaster sao?
Haizz.
Cũng không biết thiếu gia nghĩ gì, chỉ làm theo ý mình, trời có sập xuống cũng chẳng quan tâm, muốn làm gì thì làm cái đó.
Khiến những người phụ nữ bên cạnh hắn đều mệt mỏi, Thời tiểu thư mệt, Mona tiểu thư cũng mệt mỏi.
Phong Đức thay Cung Âu kéo lại chăn, sau đó yên lặng lui xuống.
. . . . . .
Hừng đông, Thời Tiểu Niệm sau khi tỉnh rượu đi đến, đau đầu chịu không được.
Say rượu quả nhiên rất khó chịu.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng mở to mắt, vừa đi đến phòng khách đã thấy Từ Băng Tâm ngồi ở sô pha, vẻ mặt ung dung ăn mặc tao nhã, lộ ra vẻ nghiêm khắc hiếm có, đôi có chút tức giận nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm trong lòng hồi hộp, tầm mắt dừng ở giữa phòng khách có đặt tấm nệm, cô chậm rãi nuốt nước bọt đi đến, cúi đầu với Từ Băng Tâm, “Mẹ.”
“Quỳ xuống.”
Từ Băng Tâm nói, khuôn mặt nghiêm khắc.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm không dám cãi lời, hai chân khuỵu xuống quỳ trên đệm.
“Tiểu Niệm, con sinh đôi, sức khỏe thế nào tự con hiểu rõ, lại còn chạy đi uống rượu, không muốn sống nữa sao?” Từ Băng Tâm đau lòng nhiều hơn tức giận nói.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu: “Con xin lỗi, mẹ.”
“Xin lỗi cũng vô dụng, con quỳ ở đây một giờ cho mẹ, tự mình suy nghĩ!” Từ Băng Tâm nghĩ nghĩ lại không đành lòng, mở miệng: “ Quỳ nửa giờ mới được đứng lên.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm quỳ gối ở đó, trên mặt lộ nụ cười.
Từ Băng Tâm không đành lòng nhìn cô như thế, vì thế đứng lên chuẩn bị rời đi, đi đến bên người cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Tiểu Niệm, mẹ nhắc nhở con lần nữa, đừng phụ lòng Thiên Sơ nó là một người đàn ông có thể dựa vào, mẹ sẽ không nhìn lầm người.”
Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến tối hôm qua, có chút kí ức nhỏ nhặt loáng thoáng hiện ra, cô nhớ rõ mình cùng Hạ Vũ ở uống rượu, Mộ Thiên Sơ đem cô đưa đi.
“Thiên Sơ đâu rồi mẹ?”
Thời Tiểu Niệm quỳ gối nơi đó hỏi.