“Quay về Italy.” Từ Băng Tâm đứng trước cô mặt nói: “Nó vì muốn được nhìn thấy con, thừa dịp một chút thời gian nghỉ ngơi bay tới nhìn con một cái, kết quả con lại uống đến say mèm, nó chăm sóc con cả đêm, ngay cả nhắm mắt một chút cũng không có, liền bay trở về Italy.”
“...”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn Từ Băng Tâm.
Đi rồi.
Mộ Thiên Sơ bay về nước chỉ vì muốn nhìn cô một cái?
“Thiên Sơ ôn nhu, chín chắn, đối với con lại luôn bao dung, nó chăm sóc con cả đêm, buổi sáng lúc rời đi có chút buồn ngủ, mẹ nhìn mà đau lòng.” Từ Băng Tâm tận tình khuyên bảo: “Không phải người đàn ông nào cũng có thể như vậy đâu, con đừng bỏ lỡ.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, im lặng.
“Nhìn con đi, mỗi lần nói chuyện về Thiên Sơ với con thì con lại như vậy, chẳng lẽ mẹ lại đang hại con. Con quỳ gối ở đây suy nghĩ kĩ cho mẹ, không quỳ hết mười lăm phút không được đứng lên.” Từ Băng Tâm nghiêm khắc nói, sau đó xoay người rời đi.
Lại đổi thành mười lăm phút.
Thời Tiểu Niệm quỳ gối ở phòng khách, cúi đầu, hai mắt ảm đạm.
Cô đương nhiên biết mẹ là vì muốn tốt cho cô, cô cũng biết rất khó tìm được người thứ hai tốt với cô giống như Mộ Thiên Sơ.
Nhưng cô đối với Mộ Thiên Sơ thực sự không có tình cảm, nếu để cho cha mẹ biết, cô bây giờ còn muốn quay lại với Cung Âu, họ sẽ thực sự thất vọng về cô.
Bỏ qua vực sâu hay muốn nhảy một lần nữa?
Thời Tiểu Niệm không có đáp án.
Nghĩ đến Cung Âu, lòng của cô lại đau đớn, càng ngày càng mờ mịt, càng ngày càng mất đi sự kiên cường, lớp ngụy trang mạnh mẽ vô hình sụp đổ.
Hai ngày sau.
Hạ Vũ thông báo cho Thời Tiểu Niệm tin tức, sau khi bàn bạc, Hạ Vũ quyết định vẫn phát hành “Trên biển tháp“.
Cô ấy nói nên để người hâm mộ biết, nếu họ không thể chấp nhận thì đó không phải là tình yêu đích thực.
Thời Tiểu Niệm nghĩ bọn họ có thể chấp nhận hay không?
Suốt hai ngày, cô luôn mâu thuẫn.
Nên một lần nữa nhận Cung Âu hay không?
Hắn không có vứt bỏ cô, hắn chính vì chuyện của Tịch Ngọc nên có chút khổ tâm, cũng là vì sự an toàn của cô, hơn nữa hắn đã hối hận, hắn làm cho mọi chuyện quay lại như xưa, Cung Âu dùng chính mình che chở cho cô khi tai xạn xảy ra, thật liều lĩnh.
Tất cả điều là hiểu lầm.
Cô không có lí do để cự tuyệt, cô từng hy vọng xa vời Cung Âu có thể quay đầu lại nhưng hiện tại cô lại do dự, nghĩ đến tái hợ lại sợ hãi.
“Đang nghĩ gì vậy? Tiểu Niệm, Tiểu Niệm.”
Từ Băng Tâm gọi làm cho Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại.
Thời Tiểu Niệm đứng trước gương to, ăn mặc tinh xảo, sửa sang lại tóc vén sang một bên, trên người không đeo trang sức gì.
Cô quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Từ Băng Tâm, cười cười: “Sao vậy mẹ, có gì muốn nói với con sao?”
“Con sửa soạn là muốn ra ngoài sao?”
Từ Băng Tâm hỏi.
“Dạ, đồng nghiệp nằm viện, con đi thăm hỏi một chút.” Thời Tiểu Niệm nói: “Mẹ, con đi trước.”
“Mẹ thấy con tinh thần không tốt lắm, nên để lái xe đưa đi, không thích cũng phải nghe lời.” Từ Băng Tâm biết Thời Tiểu Niệm không thích người khác theo bên người, cô thích tự do.
Thời Tiểu Niệm không lay chuyển được mẹ mình, liền gật đầu rời đi.
Ngồi trên xe rời đi, cô liên tục nhận được tin nhắn, tất cả đều là của Cung Âu.
“Sao em còn chưa đến? Nếu em không đến, anh sẽ cho người đến nhà em”
“Tại sao không nghe điện thoại?”
“Em mau tới đi, anh ăn không ngon, ngủ không yên, anh sắp đến đói rồi! Làm gì đó cho anh ăn đi.”
“Bỏ đi, chỉ cần em đến, anh làm cơm chiên trứng cho em ăn cũng được.”
“Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm.”
Sau một loạt tin nhắn hắn lại gọi điện.
Thời Tiểu Niệm không có nghe, đột nhiên màn hình hiện lên hai chữ “Thiên Sơ”, cô sửng sốt một giây sau đó tiếp điện thoại, nghe thấy Mộ Thiên Sơ mang giọng nói buồn ngủ truyền đến tai cô: “Tiểu Niệm.“.
“Thiên Sơ sao anh gọi đến lúc này.” Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái nhìn đồng hồ, nghi hoặc nói: “Italy bên kia mới hai giờ sáng thôi mà.”
Lúc này hắn hẳn là đang ngủ say mới đúng
Mỗi lần đều là như vậy, vì chăm sóc cô, làm việc và nghỉ ngơi, hắn luôn gọi cho cô vào thời đang đáng lí ra phải ngủ, nhưng không thể mới hai giờ sáng lại gọi điện thoại, không cần ngủ sao.
“Ngủ không được.” Mộ Thiên Sơ thấp giọng nói.
Lỗ tai Thời Tiểu Niệm truyền đến âm thanh nhỏ nhặt, Mộ Thiên Sơ hình như trở mình trên giường, sau đó lại cúi đầu nói: “Không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác hoang mang.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên xe, nghe vậy sửng sốt.
“Anh vừa nằm mơ, mơ thấy lại mất đi em.” Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói, âm thanh ôn nhu có chút cười khổ: “Em biết không, anh hiện tại cả người đều là mồ hôi lạnh.”
“Thiên Sơ. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm cầm chặt di động không biết nên nói cái gì.
Bọn họ chính là bằng hữu, nói làm gì chuyện mất đi hay không, nhưng cô không nói nên lời, bởi vì âm thanh hắn vô cùng bi thương.