Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô từng mượn việc say rượu từ chối, cũng có ám chỉ thật nhiều lần, nhưng mà anh lại không thèm để ý.
Cần gì phải tự làm mình bị thương như vậy chứ.
“Cũng không biết tại sao lại mơ giấc mơ như vậy.” Mộ Thiên Sơ nhỏ giọng nói: “Có thể là bởi vì em ở trong nước, mà anh lại phải ở Ý xử lý chuyện. Thật vất vả mới cứu em từ trong tháp cao ra được, nên bây giờ rất sợ em xảy ra chuyện, em nói xem nếu em là chiếc nút áo thì tốt biết bao nhiêu chứ, vậy là anh có thể tùy lúc cài vào trong áo mang đi.”
“Em không sao, Thiên Sơ.”
“Thật không có chuyện gì sao? Không biết là ai vừa uống rượu liền không đi được.” Mộ Thiên Sơ hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Em sẽ không uống say nữa.”
“Tốt nhất là đừng chạm vào rượu nữa.” Mộ Thiên Sơ nói: “Hiện tại anh không ở bên cạnh em, trong lòng luôn không được yên ổn.”
“Em thật không sao mà, anh đi ngủ sớm đi, thức dậy sẽ lại phải làm việc bận rộn, sẽ không có tinh thần mất.” Thời Tiểu Niệm ôn nhu khuyên anh đi ngủ.
Cô không hy vọng anh không để ý đến thân thể của mình.
“Tiểu Niệm, em còn nhớ ngày đó lúc anh cứu em rời đi, em nằm trên bàn mổ đã nói gì với anh không?” Đột nhiên Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người một lúc, lại nghĩ tới khoảng thời gian đó đều đau đến không muốn sống, mỗi một chi tiết cô đều không có cách nào quên được.
“Cứu em và đứa bé.”
“Anh muốn em thừa nhận một câu với anh, cả cuộc đời này em sẽ không yêu Cung Âu nữa.”
“Cả đời này của em cũng hận Cung Âu và Cung gia, em hận bọn họ, tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
Thời Tiểu Niệm ngồi phía sau xe, đôi mắt ảm đạm, môi khẽ nhúc nhích: “Em nhớ.”
Cô nhớ mình đã nói những gì, cô nhớ mình phải hận Cung Âu, nhưng mà, nỗi hận của cô lại bị Cung Âu mạnh mẽ chặt đứt.
Tất cả đều là hiểu lầm, cô phải làm sao để tiếp tục hận đây?
“Em nhớ thì tốt.” Mộ Thiên Sơ ôn hòa nói: “Tiểu Niệm, dừng dẫm lên vết xe đổ nữa, em đã chịu khổ quá nhiều, có thể nổi đau sẽ dần vơi đi, nhưng vết sẹo sẽ luôn luôn tồn tại, đừng tự làm mình hạ tiện như vậy nữa.”
Đừng tự làm mình hạ tiện như vậy nữa.
Lời này thật nghiêm trọng.
Thời Tiểu Niệm hơi mê mang, Mộ Thiên Sơ thở dài một tiếng, giọng trầm thấp nói: “Được rồi, anh đi ngủ một lát nữa.”
“Ừ.”
“Trong khoảng thời gian này hẳn là Hoa điền ở quê lại là một phong cảnh khác rồi, anh thật muốn đi cùng em về xem một chút.” Mộ Thiên Sơ nói, lộ ra vẻ lưu luyến đối với ngày xưa, sau đó cúp điện thoại.
“...”
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, làm sao cô lại không hiểu ý của Mộ Thiên Sơ chứ.
Nhưng mà cho dù không có Cung Âu, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp nhận Mộ Thiên Sơ, từ đầu đến cuối cô vẫn cho là, không yêu một người là lại tiếp nhận người đó, mới thật sự là tổn thương.
Nhưng anh không chịu buông tay, cô phải làm như thế nào mới được đây.
Cung Âu.
Mộ Thiên Sơ.
Hai con đường trước mặt cô đều bị bao phủ bởi lớp sương mù thật dày.
Nước Ý, hai giờ đêm là khoảng thời gian tối mịt nhất.
Trong căn phòng tối, một bóng người ngồi trên giường, đang bấm điện thoại, ánh sáng trên màn hình điện thoại ánh vào trong mắt, chiếu sáng gương mặt hơi âm nhu của anh, ánh mắt trong suốt, không có một chút buồn ngủ, xẹt qua một tia sắc bén.
Ngón tay của anh lướt qua điện thoại, tắt cuộc trò chuyện với Thời Tiểu Niệm, mở màn hình chính lên, không ngờ bên trên lại là một tin nhắn mới vừa gửi tới....
Đại tiểu thư nói với phu nhân là đi bệnh viện thăm hỏi sức khỏe của đồng nghiệp, có lẽ là đi thăm Cung Âu.
Nhìn cái tin nhắn này, ánh mắt Mộ Thiên Sơ càng u ám.
Để cô trở về nước, là vì kiểm tra tình cảm của cô đối với Cung Âu còn dư lại bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, lại dây dưa lên.
Tiểu Niệm, em thật là vừa lành vết sẹo đã quên đau đúng không?
Nửa năm đau khổ trên tháp cao kia có thể tùy ý quên mất sao chứ?
Nếu là cô dễ dàng bị Cung Âu đả động như vậy mà nói, anh còn phần thắng gì chứ?
Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường, từ từ nắm chặt điện thoại trong tay, trong mắt xẹt qua một tia hung ác.
Tiểu Niệm, đừng để cho anh thất vọng, đừng nên ép anh.
...