Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 38: Chương 38: Chương 37: Cám ơn ngài, Cung tiên sinh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ừ.”

Nhất thời tất cả mấy người phục vụ đều xụi lơ té ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu nào, “Cung tiên sinh, Cung tiên sinh... đừng mà... là chúng tôi có mắt không tròng, không nên trách lầm vị tiểu thư này, ngài bỏ qua cho chúng tôi đi.”

Món nợ này tính trên đầu bọn họ, thế chẳng phải là đập nát bát cơm của họ sao.

Có người kích động đi đến kéo ống quần Cung Âu.

Cung Âu trực tiếp đá văng ra, kéo cô rời đi.

Toàn bộ quá trình, ngay cả một câu nói cô cũng không chen vô được.

Cô quay đầu nhìn lại những người phục vụ đang than vãn khóc lớn kia, không hiểu vì sao đột nhiên lại trở nên như vậy.

Không phải cô muốn mượn tiền sao?

Vì sao đến cuối cùng lại biến thành mấy người phục vụ tới gánh vác tổn thất?

“Ầm ----”

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu mạnh mẽ ném về ghế sau một cái, Cung Âu cũng theo sát ngồi vào, gương mặt tràn đầy tức giận, đưa tay ra liền đánh lên đầu cô, rống to, “Thời Tiểu Niệm, phụ nữ uất ức tôi gặp nhiều rồi, nhưng uất ức giống như cô vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!”

“...”

Thời Tiểu Niệm sờ đầu.

Tay bị Cung Âu kéo xuống, hắn tiếp tục đánh, “Chỉ là mấy người phục vụ cũng không giải quyết được, thật không biết ba năm trước cô làm sao có lá gan bỏ thuốc tôi!”

Ba năm trước người bỏ thuốc không phải cô.

Xe đậu đến trước tòa lầu A, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo xuống, vừa đi vừa mắng, “Ngu xuẩn! Dốt nát! Phế vật! Bị người ta khi dễ đến như vậy, không đánh lại người ta cũng được đi, cái miệng của cô để chưng chơi cho vui à? Không biết nói cho bọn họ biết cô có người cho cô chỗ dựa sao?”

Đầu của Thời Tiểu Niệm bị hắn đánh sắp biến thành cái rỗ, không có đánh trả, chỉ im lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, mắt hạnh khẽ run.

Hắn lại lần nữa mắng cô, lại lần nữa nhấn mạnh, cũng không biết nói với đám người kia cô có chỗ dựa.

Chỗ dựa.

Bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, cô cũng đã biết sẽ không có người chống đỡ thay cô, cho dù lúc trước tỉnh cảm của cô cùng Mộ Thiên Sơ sâu như vậy, nhưng hắn lại là một người mù, có nhiều lúc còn cần cô đến bảo vệ.

Hôn nay, lần đầu tiên nếm được cảm giác có người ra mặt vì cô, nhưng ngàn lần không nghĩ đến lại là người đàn ông Cung Âu này, cái người đàn ông tồi tệ mà cô hận đến tận xương này.

“Cám ơn.”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, nghiêm túc mở miệng.

“Vô dụng thành như cô vậy mà còn...” Cung Âu vẫn còn đang mắng cô, bỗng nhiên âm thanh im bặt ngừng lại, quay đầu trợn to mắt nhìn cô, “Cô nói gì?”

“Cám ơn ngài, Cung tiên sinh.”

Thời Tiểu Niệm nói, câu này là xuất phát từ tận đáy lòng.

Đây là lần đầu tiên cô được người khác bảo vệ...

Cung Âu dừng bước lại, trợn to đôi mắt đen nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên hắn hất tay của cô ra, xoay người rời đi, mạnh mẽ bỏ lại một câu, “Không giải thích được.”

Nói xong, hắn nhanh chóng bước đi, giống như đang chạy trốn vậy, không được tự nhiên vô cùng.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, được người cám ơn thì có loại phản ứng này sao? Cô cũng đâu có nói là muốn giết hắn, sẽ không phải là đang xấu hổ đi.

Cô cảm thấy ý nghĩ của mình quá buồn cười, Cung Âu là ai chứ, làm sao có thể xấu hổ.

Bất quá.... hắn thật giống như là không có hoàn toàn xấu như cô đã nghĩ.

Trở lại phòng trọ, Thời Tiểu Niệm vừa vào cửa liền không thấy Cung Âu.

Phong Đức dẫn theo mấy người cận vệ khuân đồ đi vào, thấy Thời Tiểu Niệm đang nhìn quanh thang lầu liền nói, “Thời Tiểu Niệm, thiếu gia hẳn là đang ở trong phòng xem lại tin hội nghị, hôm nay hội nghị mới được một nửa thiếu gia đã trở về.”

Hội nghị mới được một nửa đã trở về?

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, “Anh ta vì chuyện của tôi mà đặc biệt chạy về?”

Đây là Cung Âu sao?

“Đúng vậy.” Phong Đức gật đầu.

Lúc ấy ông đang chờ bên ngoài phòng họp, lúc nhận được điện thoại của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu đang mắng chửi một tổng giám đốc ra ngoài, đúng lúc nghe được.

Sau đó, hội nghị liền ngừng lại.

“Anh ta đối với mỗi một người bạn cùng chung chăn gối đều chăm sóc như vậy sao?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, chẳng lẽ mỗi người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng chăm sóc tận tình, mọi chuyện đều ra mặt , như vậy không phải anh ta rất bận sao.

“Chăm sóc trong miệng của Thời tiểu thư tôi không biết phải định nghĩa thế nào, chỉ biết việc thiếu gia ngừng hội nghị đây là lần đầu tiên.” Phong Đức nói.

Nghe ông ta nói, thân thể của Thời Tiểu Niệm không nhịn được chấn động một cái.

Lần đầu tiên ngừng hội nghị, là vì phải chạy tới ra mặt cho cô?

Làm sao có thể?

Thời Tiểu Niệm không dám nghĩ sâu chuyện này có ý nghĩa như thế nào, cô khẽ vuốt tóc một cái, quay đầu nhìn về phía người hô vệ đang đẩy một giá treo quần áo lớn đi vào, không hiểu chuyện gì, “Làm cái gì vậy?”

“Thiếu gia ra lệnh, không được để cô ra ngoài mua đồ nữa, cho nên đưa một vài món đồ vào, quần áo đều là những kiểu mới nhất của Ba Lê, là cho cô.” Phong Đức mỉm cười nói.

“...”

Tất cả đều là váy.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, cô đây là đang bước lên con đường kim ốc tàng kiều một đi không trở lại.

Trong một căn phòng bếp rộng rãi tinh xảo, Thời Tiểu Niệm mặc tạp dề đang bận rộn.

Cô là một người ân oán rõ ràng, hôm nay Cung Âu ra mặt giúp cô, cô liền làm một bữa trưa phong phú cho hắn.

Thời Tiểu Niệm làm liên tiếp 10 món ăn, hai món canh, vừa quay người, đã thấy Cung Âu đang mặc bộ đồ trong nhà áo xám quần trắng đứng trước cửa, cả người có vẻ lười biếng, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.

Cũng không biết đã ở đó nhìn bao lâu.

“Ăn cơm.”

Thời Tiểu Niệm vừ nói vừa nhìn gương bên cạnh tường, trên mặt không có vết bẩn, không biết hắn đang nhìn cái gì.

“Đừng xem, cho dù xem bao nhiêu lần cũng cứ như vậy, gương mặt miễn cưỡng cũng có thể nhìn.” Cung Âu đùa cợt một tiếng, môi hơi cong lên, xoay người đi về phía phòng ăn.

“...”

Cô bộ dạng xấu xí, hắn lại phải hao hết tâm tư ký cái hợp đồng kia, để cô làm người phụ nữ của hắn làm gì?

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, không có cãi lại, bưng canh đi theo phía sau hắn.

Cung Âu là một người đàn ông quần áo đưa tới tay, vừa ngồi vào bàn ăn liền không nhúc nhích, giống như quân vương đang chờ mọi người phục vụ.

Thời Tiểu Niệm không muốn người khác làm, cho nên, người làm công việc này chỉ có cô.

Thời Tiểu Niệm bới một chén cơm để trước mặt hắn, lúc này Cung Âu mới cầm đũa lên, kiểu ăn ưu nhã quý khí, tốc độ lại nhanh đến kinh người.

Từng có kinh nghiệm mấy lần, Thời Tiểu Niệm mau chóng tăng tốc độ mình ăn cơm, không ngừng gắp thức ăn đưa vào miệng mình.

Ăn chậm một chút, cô có thể bị chết đói.

“Cách ăn của cô thật xấu xí.” Cung Âu ngước mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt tràn đầy chê bai.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngậm một miệng cơm, nhìn hắn không nói gì.

Cô đây là đang giành thức ăn trên miệng cọp có được không?

Còn ngại cách ăn của cô xấu xí?

“Quá xấu.” Cung Âu càng xem càng chê, chỉ huy cô, “Cô quay mặt qua chỗ khác, đừng ảnh hưởng tôi ăn cơm.”

“...”

Thời Tiểu Niệm phát điên, suýt chút nữa phun nguyên miệng cơm vào mặt hắn.

Hôm nay hắn giúp cô.

Hôm nay hắn giúp cô.

Hôm nay hắn giúp cô.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm không ngừng nhắc nhở chuyện này, mới đè tức giận xuống một ít, cô không lại ăn nhanh nữa, mà là từng chút từng chút ăn, nhai kỹ nuốt chậm.

“Cái này mới được chứ.”

Lúc này Cung Âu mới hài lòng, Tiếp theo sau đó dùng tốc độ kinh người quét sạch thức ăn trên bàn.

Thời Tiểu Niệm không ăn lại hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thức ăn mình thích đều bị cuốn hết không còn một mống, đều bị đổ hết vào trong dạ dày của hắn.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lặn lẽ ăn chén cơm trắng trên tay.

“Thời Tiểu Niệm, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện.” Cung Âu buông chén đũa xuống, cầm khăn ướt lên lau chùi tay, giọng nói trầm thấp mà cường thế, “Từ nay về sau, có chuyện gì trực tiếp nói với tôi, Không được thông qua Phong Đức nữa.”

Mượn tiền mượn đến trên đầu Phong Đức cũng không tìm hắn.

Người phụ nữ này là cảm thấy Phong Đức còn có nhiều tiền hơn hắn hay sao chứ?

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. “Biết. Tôi quả thật có việc muốn xin anh giúp đỡ một tay.”

“Chuyện gì?”

“Tôi có một người bạn học chung thời đại học gọi là Đường Nghệ, tôi muốn tìm cách liên lạc với cô ấy. Chỉ cần tìm được Đường Nghệ, vậy thì đồng nghĩa đã tìm được một nhân chứng, Đường Nghệ có thể chứng minh ba ngày đó cô không có chạy loạn, càng không có đi bỏ thuốc.

Cung Âu bật thốt lên, “Vì sao tôi lại phải giúp cô?”

“Không phải anh bảo tôi có thể trực tiếp tìm anh sao?”

“Trực tiếp tìm tôi, tôi lại chưa nói là sẽ thỏa mãn cô.” Cung Âu có lý chẳng sợ, đôi mắt tà khí vô cùng.

“...”

Thời Tiểu Niệm hết ý kiến, để đũa xuống nói, “Vậy cũng tốt, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết.”

Cô chuẩn bị đứng dậy thu dọn chén đũa.

“Thời Tiểu Niệm thái độ của cô là gì?” Cung Âu ngồi ở chỗ đó không vui nhìn cô, “Cô đừng quên, bên trong hiệp ước viết rõ ràng là tôi làm chủ, cô lại dám có loại thái độ này với tôi?”

Cô có thái độ gì?

Cô chỉ là không muốn để ý đến hắn, hắn cũng có thể tức giận? Loại người như hắn này gọi là khăng khằng cuồng cộng tức giận thất thường chứng.

Thời Tiểu Niệm không muốn cãi nhau, vì vậy lộ ra nụ cười gượng gạo, nói theo hắn, “Phải, phải, Cung tiên sinh ngài ở trên cao, tôi ở dưới.”

“Dĩ nhiên, trên giường cũng vậy.”

“...”

Tâm tình của Cung Âu vì một câu này của cô mà tốt hơn nhiều, từ bàn ăn đứng lên, “Thấy cô nghe lời như vậy, người bạn học gì của cô tôi sẽ phái người đi thăm dò.”

“Cô ấy tên Đường Nghệ.” Cô sợ hắn quên tên.

“Biết.”

Cung Âu nói, bước nhanh ra phòng ăn.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trầm ngâm hai giây, không nhịn được mở miệng, “Cung tiên sinh.”

Cung Âu dừng bước, không quay đầu lại.

“Tôi muốn hỏi, vì sao hôm nay anh phải chạy tới ra mặt cho tôi.” Cô nhẹ giọng hỏi ra.

Nghe vậy, Cung Âu đương nhiên nói, “Chó mình nuôi làm sao có thể để cho người khác nhổ lông.”

Nói xong, Cung Âu rời đi.

“...”

Cô là chó?

Thời Tiểu Niệm giận không có chỗ phát tiết, cô lại còn nói cám ơn, lại còn có một tia cảm kích như vậy, lần sau nấu cơm nhất định phải bỏ thật nhiều ớt vào.

Sau đó, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu trôi qua mấy ngày cuộc sống xem như là hài hòa.

Cung Âu rất bận rộn, ngay cả lúc rèn luyện thân thể khỏe mạnh cũng thường xuyên gọi điện thoại phân phó việc công, trao đổi với cô căn bản là dừng lại ở phòng ăn và phòng ngủ.

Thành thật mà nói, hai chỗ này bọn họ cơ hồ là trao đổi bằng động tác.

Sau khi thăm dò tính khí của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ không chống đối, cãi nhau với hắn nữa, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm giận dữ, sau đó cô liền thảm.

Lại lần nữa ngồi đến trước máy vi tính, mở công cụ QQ ra, Thời Tiểu Niệm thoáng chốc có cảm giác như đã cách mấy đời.

Đã thật lâu rồi cô không có trôi qua cuộc sống bình thường.

Trên QQ, biên tập cuồng oanh loạn tạc cô một đám chữ hình dao chém người máu tanh, muốn cô mau chóng sáng tác manga mới.

Manga mới.

Cô cũng muốn vẽ manga mới, vấn đề là không có linh cảm gì, không có một chút rãnh rỗi, không phải là đang suy nghĩ nên phục vụ Cung Âu ăn cái gì, cũng là suy nghĩ cách nào ít ra cửa một chút, nếu không sợ là sẽ đụng phải Mộ Thiên Sơ đang ở chung một cái tiểu khu.

Những chuyện này cũng đủ để cho cô nhức đầu, chiếm cứ hết tất cả sức chứa của não cô.

Làm sao vẽ manga mới?

Thời Tiểu Niệm cầm ra một chồng giấy vẽ, nắm bút trong tay vẽ loạn, không có một chút linh cảm.

Bỗng nhiên, Ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng la giận dữ của Cung Âu, “Giữ đám phế vật các người lại có ích gì? Có vài con số mà cũng làm sai, các người chưa từng đi học sao? Các người ở đây chính là tạo thành tổn thương đối với loài người! Cút, cút ra khỏi N.E cho tôi, cút càng nhanh càng tốt!”

Lại đang mắng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.