Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 39: Chương 39: Chương 38: Muốn chủ động một chút 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm nghe, cảm thấy vạn lần đồng tình với nhân viên của hắn, Cung âu làm việc rất khăng khăng một mực, lại luôn luôn cầu toàn, một chút xíu sai lệch nho nhỏ cũng không thể chịu đựng, người lại dễ dàng nổi giận.

Mỗi ngày cô đều có thể nghe được N người cái gì mà tổng thanh tra, quản lý bị hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Thời Tiểu Niệm đứng lên chuẩn bị đi đóng cửa, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên ý tưởng.

Chờ một chút.

Hắn không phải là tài liệu thực tế tốt nhất sao?

Cô nhanh chóng trở lại trước bàn sách, cầm bút viết lên tờ giấy trắng mấy chữ to --- “Tổng tài là một khăng khăng cuồng“.

Sau đó Thời Tiểu Niệm lại thật nhanh sửa sang lại đại khái ý tưởng manga mới, phát tin nhắn cho tổng biên tập, không tới một phút, trên QQ nhảy lên câu trả lời của tổng biên tập ----

Thời Tiểu Niệm nhìn lên màn hình, sau đó đánh ra một hàng chữ ----

Sau khi nói chuyện với tổng biên tập xong, linh cảm của Thời Tiểu Niệm như suối trào vậy, nhanh chóng vẽ xuống hình dạng của nam chính.

Cung Âu cao bao nhiêu nhỉ, dường như là gần một mét chín, quá cao.

Chân Cung Âu rất dài, dáng người thon gầy, tóc ngắn chỉnh tề, mang theo một ít màu nâu hỗn huyết, mi rậm mày kiếm, đôi mắt đen sâu thâm thúy hút người, gương mặt luôn mang theo một ít tức giận như có ai chọc hắn, sóng mũi cao, môi mỏng mang theo một tia hấp dẫn...

Làm xong.

Thời Tiểu Niệm nhìn nhân vật trên giấy, cô đã manga hóa Cung Âu.

Người đàn ông này, bộ dáng cũng không khỏi quá anh tuấn một chút sao.

Thời Tiểu Niệm nhìn nhân vật mình vẽ ra thoáng chốc thất thần, sau đó viết bên cạnh một ít đặc thù của nhân vật chính ---- khăng khăng cuồng, nóng nảy dễ giận, bá đạo chuyên chế, đại dạ dày vương.

Sau này, những bất mãn của cô đối với Cung Âu đã có thể phun hết lên manga.

Cuộc sống của Cung Âu bắt đầu từ bây giờ đã bị giả tưởng, mỗi một ngày trôi qua như thế nào đều là do cô an bày.

Ở trong maga của cô, muốn ngược hắn như thế nào là có thể ngược như thế đó.

Cho dù chỉ suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy vui vẻ.

Ngày này, linh cảm cùa Thời Tiểu Niệm bạo phát, thẳng đến hoàng hôn mới dừng bút lại, thân thể cũng đã ngồi tê dại đến cứng ngắc.

Liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ phải đi nấu ăn.

Thời Tiểu Niệm chuyển bản thảo vào trong máy vi tính lưu giữ, sau đó hoạt động cánh tay đi ra thư phòng.

Ngang qua phòng khách, giọng nói không vui của Cung Âu truyền tới, “Tại sao tôi phải tham gia loại dạ tiệc hôn lễ của đám con nhà giàu này ? Tùy tiện phái một người bí thư đi là được rồi.”

“Nhưng đối phương là người sắp thừa kế...” Phong Đức nói.

“Đã nói không đi chính là không đi, đừng có làm phiền tôi!” Cung Âu đang liếc nhìn văn kiện trong tay, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của Phong Đức.

Thời Tiểu Niệm nhìn một cái, hừ, Cung Âu một ngày đều có hai mươi giờ đang nổi giận.

Dạ tiệc hôn lễ.

Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới, hôn lễ của Mộ Thiên Sơ cùng Thời Tiểu Địch chính là hai ngày sau, phong thiệp mời không có ký tên kia bây giờ còn nằm trong túi xách của cô.

Cô thật là bị Cung Âu quậy đến hồ đồ rồi, lại có thể ngay cả chuyện này cũng quên.

Đi, hay là không đi?

Thời Tiểu Niệm cau mày, đi vào phòng bếp bắt đầu chọn món ăn làm bữa tối.

Thức ăn làm được một nửa, bỗng nhiên điện thoại run lên, Thời Tiểu Niệm một tay khuấy muỗng, một tay cầm lấy điện thoại ra, là cha nuôi gọi điện thoại tới.

Cô run rẩy hai giây mới nhận, “Ba.”

Cô đã quên bao lâu rồi chưa có nhận qua điện thoại của cha nuôi, mấy năm này, cô cũng có điện thoại về, nhưng cha mẹ nuôi cũng không nhận, cho dù có nhận cũng chỉ nói vài câu rồi tắt máy.

“Ừ.” Giọng nói của cha nuôi không mang theo chút tình cảm gì, “Bây giờ con vẫn còn ở nhà vẽ manga?”

“Dạ, con vẫn là đang vẽ manga.” Thời Tiểu Niệm vừa khuấy muỗng vừa nói, nghe giọng nói đã lâu của cha nuôi, lỗ mũi có chút ê ẩm, “Ba, thân thể của người và mẹ có khỏe không?”

“Con có biết hôn lễ của tiểu Địch được giới truyền thông xưng là hôn lễ của công chúa chứ?” Cha nuôi không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tiểu Địch.

Thì ra là vì em gái.

“Dạ, con biết.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.

Bỗng nhiên Cung Âu từ bên ngoài đi tới, thấy cô đang gọi điện thoại cũng không lên tiếng, chỉ là đi đến bên cạnh cô, đưa tay cầm lấy đôi đũa lên bắt đầu ăn mấy món ăn cô vừa làm xong.

Kiếp trước hắn nhất định là bị chết đói đi, chỉ biết có ăn thôi.

Thời Tiểu Niệm liếc nhìn hắn một cái, giọng nói của cha nuôi từ trong điện thoại di động vang lên, “Con biết lại có bao nhiêu người chú ý đến cuộc hôn lễ này chứ? Đến lúc đó truyền thông trong và ngoài nước cũng sẽ chú ý, đây là hôn lễ cả đời chỉ có một lần của tiểu Địch, ba không muốn đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.”

Chuyện ngoài ý muốn.

Sợ cô đi phá hôn lễ sao?

“Ba yên tâm, con sẽ không đi.”

Thời Tiểu Niệm nói, quay đầu, Cung Âu đã tiêu diệt gần hết số thức ăn, nhưng trên môi mỏng ngay cả một tí dầu cũng không có, hắn luôn có kiểu ăn cực tốt.

“Không đi chẳng phải lại bị viết thành gia đình bất hòa sao?” Cha nuôi có chút bất mãn, “Đến hôm đó, con đi cùng chúng ta, ở bên cạnh chúng ta không được xằng bậy, không cần lên tiếng chỉ ăn thôi là được.”

“Nhưng mà con không muốn đi...”

Nghe vậy, cha nuôi lập tức kích động nói, “Con còn phải quậy mấy năm mới chịu bỏ qua, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, con có phải thật không cho em gái mặt mũi như vậy không? Ba nuôi con nhiều năm như vậy, con cũng phải hồi báo chúng ta một chút đi.”

Ba nuôi con nhiều năm như vậy, con cũng phải hồi báo chúng ta một chút đi.

Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, ai có thể chống cự.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, giọng nói có chút khàn, “Con biết, con sẽ đi.”

Rõ ràng bây giờ cô không muốn chó chút nào dây dưa với Mộ Thiên Sơ bọn họ nữa, cha nuôi vẫn còn muốn đẩy cô ra ngoài.

Thực tế luôn luôn trái ngược với mong muốn của mình.

Hy vọng đây là một lần cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.